Dịch giả: Đường Huyền TrangPhương Khải thu Linh Tinh, thông báo thu phí trên màn hình máy tính lập tức biến mất.
Ngay thời điểm mà Vương mập mạp chơi quên cả trời đất, thì ngoài của lớn có một thiếu niên mặc áo xanh, đi sau lưng là một tráng hán có dáng người vạm cỡ, hắn ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu một chút rồi lập tức đi vào.
Hắn đẩy cửa kính ra, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo xem xét xung quanh, rồi mở miệng nói:
- Tiệm này ai là chủ quán?
- Có chuyện gì?
Phương Khải tùy ý nhìn hắn một cái.
- Khởi Nguyên?
Thiếu niên lườm Phương Khải một cái đầy khinh miệt, chỉ tấm biển hiệu ngoài cửa.
- Có phải bây giờ ai cũng có thể tùy tiện lấy cái tên này? Tiệm của ngươi là làm cái gì?
Phương Khải không giải thích nhiều, chỉ về phía Vương mập mạp đang chơi game.
- Tự nhìn đi.
Thiếu niên kia đi đến phía sau Vương mập mạp, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, hình ảnh trong màn hình nhìn vô cùng chân thật!
Hắn cảm thấy giật mình:
- Đây là cái gì? Mập mạp này đang làm gì?
- Điều khiển nhân vật trên màn hình này.
Phương Khải giải thích.
Thiếu niên có chút không tin:
- Người ở trên đây đang cử động, dựa vào cái gì mà nói mập mạp này điểu khiển?
Phương Khải xem thường, ngay cả máy vi tình còn chưa từng nhìn thấy, ngạc nhiên như vậy.
Mặc dù không muốn tốn nhiều miệng lưỡi, nhưng nghĩ về nhiệm vụ mà hệ thống giao, hắn vẫn vỗ vai mập mạp nói:
- Rời khỏi game cho hắn nhìn một chút.
Vương mập mạp đang chơi cao hứng, nghe thấy Phương Khải nói vậy, không tình nguyện rời khỏi game, quay đầu lại hỏi:
- Làm gì?
Thiếu niên mặc áo xanh nhìn thấy người trong màn hình ngừng lại.
Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ đúng là tên mập này?
Hắn nửa tin nửa ngờ chỉ vào màn hình hỏi
- Có phải là ngươi điều khiển? Cảm giác thế nào?
- Sướng lắm! Mạo hiểm trong thế giới này, chết có thể làm lại! So với Liệp Yêu Thú của đám vương công quý tộc kia chơi vui hơn gấp trăm lần!
Dù sao thì hiểu biết của mập mạp cũng có giới hạn, cũng chỉ có thể lấy cái này ra làm so sánh.
Nói đến việc này, Vương mập mạp hưng phấn đến nỗi khoa chân múa tay, chẳng qua hắn nhớ tới thời gian của mình cực kì đáng quý, vội vàng khoát tay nói:
- Ngươi muốn thì tự mình chơi thử, ta chơi trước.
Nhìn điệu bộ như vậy, lòng hiếu kì của thanh niên lập tức bị gợi lên.
Có ý gì? Mình có thể mạo hiểm trong thế giới này?
Nếu quả thật như vậy, cũng quá thần kỳ đi, có chuyện tốt như vậy sao?
Hắn lập tức nói với Phương Khải:
- Ta muốn thử một chút, phải làm như thế nào?
Phương Khải chỉ vào bảng đen:
- Tiêu chuẩn thu phí đều viết ở trên.
- 7 Linh Tinh?
Thiếu niên mặc áo xanh sầm mặt lại, cười lạnh một tiếng:
- Coi ta là đồ ngốc hả? Pháp khí rẻ một chút cũng chỉ năm sáu viên Linh Tinh, cái này của ngươi chơi thử 1 giờ lại muốn 7 Linh Tinh?
- 5 Tinh Linh là phí kích hoạt tài khoản, về sau chỉ có 2 Linh Tinh 1 giờ.
Phương Khải lạnh nhạt nói.
- Làm sao ta biết có phải hai ngươi kết hợp với nhau lừa ta hay không?
Số tiền này đối với thiếu niên không tính là nhiều, nhưng cũng không thể tùy tiện vứt xuống sông xuống biển.
Hai ngày nay Phương Khải cũng gặp không ít khách hàng kiểu như này, cảm thấy hứng thú nhưng chê đắt.
- Cửa hàng ta mở ở đây, lừa ngươi thì cũng không chạy được.
Phương Khải nhún vai.
- Nếu ngươi không tin thì coi như thôi, không thử thì ta tự chơi!
- Ta xxx!
Các quán khác nhìn thấy khách hàng có thân phận như này thì quán nào chả cung khính cúi đầu khom lưng, không nghĩ tới cái quán không biết làm cái gì này, chủ quán làm sao lại trâu bò như vậy?
Hằn trừng mắt nhìn Phương Khải một cái, muốn nhìn ra một chút dấu vết làm bộ nhưng rất tiếc là không có! Đồng thời hắn nhìn thấy tên chủ quán này cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp ngồi lại chơi game!
- Được!
Cuối cùng hắn đành mở miệng, sắc mặt của hắn càng trở lên lạnh lùng:
- Ta muốn xem xem, rốt cuộc đây là thứ thần kì gì mà chơi thử một chút lại tốn nhiều Linh Tinh như vậy!
- Tiểu Mãn! Trả tiền!
- Ta đây thiếu gia!
Tên hán tử áo xám kia lập tức đứng khom lưng trước mặt thiếu niên áo xanh, đề nghị:
- Hay là để ta chơi thử trước?
- Không! Ta sẽ tự chơi.
Hắn khoát tay, nhìn Phương Khải đầy kiêu ngạo.
- Nếu ta phát hiện ra đồ chơi này của ngươi không đáng tiền như vậy, có tin ta đập cửa tiệm này của ngươi hay không?
Phương Khải cười nói:
- Ngươi cứ việc thử, chơi xong mà cảm thấy không đáng tiền, cửa tiệm này của ta mặc cho ngươi đập.
- Tốt! Đây chính là ngươi nói!
Thiếu niên lạnh lùng nói:
- Đến lúc đó, đừng trông cậy ta sẽ hạ thủ lưu tình!
- Thoải mái.
Sau khi ấn vào biểu tưởng Resident Evil, đeo mũ giả lập lên, thiếu niên mặc áo xanh cũng thuận lợi đăng nhập vào trò chơi.
- Bên trong thứ này quả nhiên là một thế giới!
Nhìn thấy hình ảnh vô cùng chân thật, thiếu niên cảm thấy vô cùng rung động.
Chẳng lẽ ta lại có thể điều khiển một người ở thế giới khác từ xa?
Chẳng lẽ hai người này không phải kết hợp lừa gạt mình?
" Trong thành phố Raccoon gần đây phát sinh không ít vụ án mưu sát nghe rợn cả người. Có rất nhiều báo cáo kỳ lạ, có nhiều gia đình bị hơn mười người tập kích, nạn nhân bị ăn tươi nuốt sống. Thế là tiểu đội B được phái đi điều tra,
nhưng bọn họ lại mất tích!"
Kịch bản bắt đầu giới thiêu.
- Đây là một trò chơi?
Thiếu niên mặc áo xanh khiếp sợ, trải nghiệm vô cùng chân thật, giống như một con người bình thường ở trong một thế giới hoàn toàn mới.
- Không phải thì ngươi nghĩ đây là cái gì?
Phương Khải mở miệng nói.
- Thật ra còn có thể điều khiển bằng con chuột cùng với bàn phím.
Dứt lời, hắn biểu diễn một chút phương pháp điều khiển bằng key board & mouse.
- Phương pháp thao tác này thì độ tự do sẽ kém đi, chỉ có thông qua phương pháp giả lập hiện thực mới có thể đạt được hiểu quả tốt nhất, chơi thế nào thì tùy ngươi.
Thiêu niến áo xanh há mồm trợn mắt.
Hắn nhìn máy vi tính của Phương Khải cùng với Vương mập mạp, thấy hình ảnh và nhân vật giống mình như đúc, đều là một cái thế giới, đều là một người, nhưng 3 người lại không thể gặp nhau, giống như là sau mỗi cái màn hình là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
- Đây quả thật là quá thần kỳ!
Làm sao trên thế giới này lại có đồ vật thần kỳ như vậy?
Cuối cùng hắn cũng tin tưởng đây là trò chơi.
Đồ vật như này đừng nói là 7 Linh Tinh, 70 Linh Tinh cũng không nhất định có thể gặp được.
Hắn chỉ chỉ vào máy tính:
- Sử dụng thứ này có tác dụng phụ không?
- Nếu như bị quái vật dọa coi là....
Nghe được lời này của Phương Khải, hắn không thể chờ được nữa mà vào chơi tiếp.
Sau khi thăm dò, cái thế giới này hoàn toàn khác với cái thế giới bên ngoài, zombie đánh không chết sẽ lại sống lại, Arklay chứa đầy zombie, đểu để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc!
Tình cảnh chiến đấu vô cùng chân thật, càng làm cho tâm lý của hắn cảm thấy thoải mái!
Tự nhiên có một luồng linh quang lóe lên trong đầu hắn:
- Đúng rồi! Đây không phải kịch bản mà chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể nhìn thấy hay sao?
Nghĩ đến tiểu thuyêt, hắn chợt nghĩ đến vấn đề khác:
- Nói cách khác, những người này là... Nhân vật chính trong tiểu thuyết?
Tiểu thuyết chỉ có thể đọc bằng chữ, có rất nhiều cái miêu tả bằng chữ không làm cho người ta thỏa mãn, mà cái kết lại nằm trong tay người viết sách, cái tiệm này thế mà lại để cho chính bọn hắn đóng vai nhân vật chính?
Đây chẳng phải nói rằng, vận mệnh nhân vật chính sau này nằm trong bàn tay mình?
Nói cách khác, chính là mình tự thay đổi tiểu thuyết?
Khó trách chủ quán này gọi nó là trò chơi! Đây đúng là trò chơi! Trò chơi độc nhất vô nhị mà bọn hắn chưa từng nghĩ tới.
Ở cái thời đại này, trò chơi ngoài trừ cược xúc xắc, đi dạo thanh lâu, đi săn, còn có trò gì vui?
Trò chơi này so với những thứ mà hắn từng biết thì không thể nào so sánh nổi.
- Rốt cuộc là ai thiết kế ra vậy!
Tay của hắn vì hưng phấn quá mức mà hơi run rẩy.
Hiện nay tiểu thuyết rất phổ biến, nhưng chất lượng lại không đều, kịch bản mới lạ như này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Nếu như ta là nhân vật chính, như vậy Tống Thanh Phong ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng âm mưu trong này, sau đó mang đồng đội thoát khỏi cái địa phương này.
Là nam nhân, ai lại không muốn mình có một cuộc mạo hiểm sôi trào đầy nhiệt huyết?!
Hắn cảm thấy nếu như mình dùng tới loại vũ khí đặc thù kia để đối phó những con quái vật này thì tuyệt đối không có vấn đề! Bây giờ chỉ cần thử một chút.
Đúng lúc này, có một tiếng nhắc nhở vang lên: "Thời gian chơi game của ngài đã đạt mức cao nhất."