Chiến đấu mới bắt đầu, Tiêu Viêm đã đem Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thi triển, có thể thấy hắn đối với thực lực của Liễu Kình rất coi trọng, đương nhiên trong lòng hắn cũng rõ ràng nếu không sử dụng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến đem thực lực tăng lên, chỉ sợ vừa tiếp xúc có lẽ sẽ bị thất bại thảm hại, dù sao đã bước một chân vào cấp độ Đấu Vương, thực lực của Liễu Kình so với các Đấu Linh khác mạnh hơn rất nhiều.
Tiêu Viêm chứng kiến Liễu Kình ăn Đan dược có chút ngoài ý muốn, hắn bản thân là Luyện Dược Sư nên liếc mắt nhìn ra được Liễu Kình không có bị thương hay hao hụt Đấu Khí nhưng vẫn phụng dụng Đan dược.
- Tiểu tử, cẩn trọng một chút.
Hắn ăn vào Đan dược kia thì khí tức tăng cao rất nhiều.(Dược Trần)
Tiêu Viêm nghe sư phụ mình nói Liễu Kình khí tức tăng cao khi ăn Đan dược liền ngưng trọng.
Nguyên bản hắn dùng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến thực lực đã tăng lên đến Đấu Vương đỉnh phong tầng thứ để dễ thắng nhưng giờ Liễu Kình ăn vào Đan dược không biết lấy từ đâu thì thực lực tăng lên Đấu Vương đỉnh phong.
Như vậy, Tiêu Viêm và Liễu Kình đều là Đấu Vương đỉnh phong.
Tiêu Viêm cũng không muốn kéo dài lâu, vì Thiên Hỏa Tam Huyền Biến dùng càng lâu càng tổn hại đến hắn.
Hắn cảm thụ trong cơ thể Đấu Khí hùng hồ, cánh tay hơi động, cả tay áo phiêu dật trong gió mà Huyền Trọng Xích chỉ xéo mặt đất, Thanh Hỏa Đấu Khí bao phủ bên trên phát ra những tiếng động khác thường, kình phong vô hình nóng cháy đem mặt đất gần đó thiêu đốt.
Ánh mắt chậm rãi nhìn lên, nhìn Đấu Khí của Liễu Kình đối diện, trong giây lát một âm thanh quát khẽ vang lên, mơ hồ truyền ra một tiếng sấm, một bóng đen kéo Huyền Trọng Xích mang chiến ý hung hãn phóng về phía trước, trong ánh mắt rực cháy chiến ý hướng tới Liễu Kình đang đứng im bất động bắn tới.
Mấy chục thước khoảng cách, cơ hồ trong nháy mắt bị thu hẹp, trong sân hai người nháy mắt tiếp cận đối mặt nhau, cỗ chiễn ý tích tụ từ lâu lúc này đã hoàn toàn bùng nổ.
Hai đạo nhân ảnh, trong vô số ánh mắt chăm chú của mọi người, giống như vẫn thạch va vào nhau, vang lên tiếng ầm ầm, Đấu Khí tràn ngập khắp trời.
Tay cầm trọng thước cắt qua không khí, giống như một tia chớp màu đen mang theo kình phong dao động hung hãn, hung hăng đập xuống trước mặt Liễu Kình đang đứng bất động, kình đạo thật mạnh ngay cả không khí dưới thân thước đều bị thổi đi, tiếng nổ trầm thấp cực lớn vang lên, giống như mặt đất nổ mạnh, nặng nề xuyên qua hai người.
Kình phong mãnh liệt áp bách làm cho quần áo Liễu Kình ép chặt vào da nhưng khuôn mặt vẫn không vì trọng thước đang hung ác chém đến mà biến đổi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn.
Khi trọng thước chỉ còn cách đầu vẻn vẹn có nửa thước, Liễu Kình cước bộ trái phải tùy ý nhẹ nhàng dời từng bước.
Trọng thước ầm ầm hướng bả vai Liễu Kình hạ xuống nhưng chưa kịp đắc thủ thì đột nhiên Liễu Kình tay trái hướng đến bên phải chụp một cái.
Nhìn như là tùy ý chụp nhưng lại là cực kỳ chuẩn xác trước khi trọng thước hạ xuống, chụp lấy thân thước phía trên.
Nhất thời một cỗ kình lực cường hãn hung bạo xuất ra, đem trọng thước đánh bay xa một khoảng, vừa vặn đem thế công của Tiêu Viêm ngăn trở lại.
Trọng thước và thế công bị hóa giải, Tiêu Viêm khí thế trong nháy mắt bị đình trệ, mà Liễu Kình lại âm thầm đưa lòng bàn tay hướng xuống đất, ngón tay khẽ cong lại nhìn như một loại thú trảo cực kỳ sắc bén, cánh tay vung lên, xung quanh trảo sắc bén đó bao bọc một cỗ kình phong lãnh hàn, hướng ngực Tiêu Viêm đánh tới.
- Đại Diệt Phách Quan Trảo.(Liễu Kình)
- Bát Cực Băng.(Tiêu Viêm)
Oanh
Hai người Liễu Kình và Tiêu Viêm bị dư âm đẩy lui về sau.
Tiêu Viêm run rẩy kịch liệt một trận, cước bộ vội vàng lui về phía sau, mỗi bước chân đều làm cho bề mặt sàn đấu cứng rắn xuất hiện những vết nứt.
Liễu Kình trượt dài một đường trên thân, hắn dùng ngón tay co thành trảo chộp xuống mặt đất triệt tiêu kình lực vẫn đang tác động đến mình.
Đem kình khí vừa rồi trong tay hoàn toàn tiêu trừ, Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Liễu Kình cách đó không xa, đối mặt va chạm thực lực đối phương cơ hồ hơn hẳn một bậc.
Tiêu Viêm trong lòng cười khổ, tay cầm Huyền Trọng Xích chăm chú nhìn Liễu Kình.
Một lát sau, Tiêu Viêm thân thể hơi hướng về phía trước một chút, bàn chân đột nhiên đạp mặt đất một cái, nhất thời cả người bay lên xoay tròn cách mặt đất nửa thước, mà theo thân hình xoay tròn, trọng thước trong tay đột nhiên rời ra, mang theo một lực đạo cực kỳ bén nhọn xé gió mang theo kình phong áp bách, giống như một tia chớp đen mơ hồ, phá không hướng Liễu Kình bắn tới.
Đối với việc Tiêu Viêm ném Huyền Trọng Xích về phía mình thì Liễu Kình có hơi bất ngờ nhưng hắn cũng làm ra phản ứng, song chưởng co lại, cước bộ không ngừng tiến tới, từng bước ầm ầm hạ xuống, trảo thủ có chút lớn lên, bao quanh là một cỗ đạm kim sắc Đấu Khí nhàn nhạt, nhất thời trảo thủ đang thấy rõ ràng chỉ còn là một đoạn bóng đen mơ hồ.
Tuy rằng trảo thủ đã kẹp lấy trọng thước nhưng Liễu Kình cả người vẫn bị một cỗ kinh lực hung hãn chấn lui về phía sau vài bước sau đó mới đem kình khí ẩn chứa trong trọng thước hóa giải đi.
Chỉ vẻn vẹn bằng một trảo có thể tiếp được trọng thước lực đủ để đánh nát tả tơi một khối núi đá, không thể không nói người này thực lực thật có chút khủng bố.
Liễu Kình dùng kỹ xảo của bản thân học được hóa giải kình lực ẩn chứa bên trong Huyền Trọng Xích.
Tay phải kẹp lấy trọng thước ẩn chứa sức nặng khủng bố, nhất thời sắc mặt Liễu Kình biến đổi, tuy hắn sớm dự đoán trong thước này sức nặng không thấp, nhưng hôm nay nắm nó trong tay hắn mới có chút kinh ngạc phát hiện, thước này so với Liệt Sơn Thương của hắn còn nặng hơn rất nhiều.
Liễu Kình cảm nhận được Đấu Khí trong cơ thể đang lưu chuyển thông thuận đột nhiên trì trệ cũng biết Huyền Trọng Xích có điều cổ quái lập tức buông ra.
Trọng thước rơi xuống, bỗng nhiên có một tiếng sấm rất nhỏ vang lên, Liễu Kình nhướng mày, nháy mắt ngẩng đầu lên mơ hồ thấy một bóng đen quỷ dị xuất hiện gần trong gang tấc.
Bóng đen đó lợi dụng Liễu Kình lúc đang thất thần vì Huyền Trọng Xích kia mà phóng tới, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.
- Bát Cực Băng.(Tiêu Viêm)
Liễu Kình thấy Tiêu Viêm xông tới với lối đánh hung hãn thì khóe miệng nhất câu, hắn nghiêng người sang bên vừa vặn khiến cho Tiêu Viêm công kích xẹt qua người mình.
- Đại Liệt Phách Quan Trảo.(Liễu Kình)
Phốc
Trảo pháp của Liễu Kình mạnh mẽ vỗ vào lưng của Tiêu Viêm khiến cho Tiêu Viêm đập mạnh lên trên nền đất đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Chiêu này là hắn học lỏm được từ Đường Long khi giao thủ với cậu, trước đây hắn cầm Liệt Sơn Thương lao thẳng về phía Đường Long sau đó hắn tạo ngộ tình cảnh tương tự như Tiêu Viêm bị đánh cho thổ huyết và đầu óc choáng váng.
- Liễu Kình dùng chiêu thức mà ta trước đây từng đối phó hắn để mà đánh Tiêu Viêm.
- Muốn dựa vào chiêu này đả bại ta còn yếu một chút, bất quá đối với đấu kỹ cận chiến này của ngươi, ta thật muốn nhìn một chút có thể cùng Đại Liệt Phách Quan Trảo của ta chống đỡ được không.(Liễu Kình)
Tiêu Viêm chật vật bò dậy, một chiêu vừa rồi của Liễu Kình làm hắn trong cơ thể Đấu Khí rối loạn, nếu không phải có Dược Trần âm thầm trợ giúp thì Tiêu Viêm phải tốn chút thời gian mới ổn định được.
Tiêu Viêm nghe được Liễu Kình muốn so đấu cận chiến liền dùng Bát Cực Băng đối oanh với Liễu Kình, Liễu Kình không thua kém chút nào, Đại Liệt Phách Quan Trảo dùng ra cùng Tiêu Viêm chống lại.
Nhìn giữa sân hai người chọn giao chiến cận chiến, trên khán đài đều vang lên từng trận kinh hô, tất cả mọi người đều nhìn ra cả hai đối thủ ai cũng am hiểu cận chiến, bọn họ cũng đồng dạng hiểu rằng cận chiến so với chiến đấu bằng vũ khí thoáng có chút máu tanh cùng điên cuồng, đương nhiên nam nhân đối vói chuyện này tựa hồ không có bài xích.
- Tiêu Viêm Đấu Kỹ công kích cận chiến này chỉ sợ cấp bậc không hề thấp hơn so với Đại Liệt Phách Quan Trảo, bất quá không biết va chạm trực tiếp thế này, có địch nổi không?(Nghiêm Hạo)
- Sợ là không thể, ta từng vài lần thấy Tiêu Viêm thi triển loại Đấu Kỹ này, lực bạo phát đích xác mạnh nhưng luận đến tính bùng nổ sau đó, so ra lại kém Đại Liệt Phách Quan Trảo, dù sao Liễu Kình tại chiêu này đã rèn luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, nếu Liễu Kình đem công kích của Tiêu Viêm đánh xuống dưới sau lại phản kích chỉ sợ Tiêu Viêm sẽ bị nguy cơ bị đánh bại.(Lâm Tu Nhai)
Nghe vậy, một bên mấy người Nghiêm Hạo Hàn Nguyện đều khẽ gật đầu, ánh mắt hơi có chút lo lắng nhìn giữa sân va chạm nháy mắt bùng nổ.
Ầm
Tiếng không khí nổ to vang lên giữa không trung, đột ngột một cỗ kình khí gió lốc theo giữa hai người va chạm hung bạo nổi lên, hung hãn lướt qua, sân đấu chịu không nổi không ngừng truyền lại tiếng nứt răng rắc, từng cái khe nhỏ như mạng nhện từ dưới chân hai người cấp tốc lan ra.
Gió lốc kình khí tạo thành lực phá hoại khủng khiếp, trên khán đài vang lên thanh âm một trận nuốt nước miếng, đây chỉ thuần túy là lực lượng cơ thể nhưng lực phá hoại lại như vậy khủng bố.
Khu vực giữa sân, một quyền một trảo như dính liền nhau, một cỗ vô hình kình khí không ngừng theo lòng bàn tay hai người xuất ra, sau đó mọi người thấy sàn nhà cực kì rắn chắc kia nhanh chóng văng tung tóe thành những mảnh cực nhỏ, thậm chí cuối cùng mảnh nhỏ trực tiếp bị chấn thành bột phấn.
Tiêu Viêm bàn tay không ngừng rung rẩy khi mà liên tục thừa nhận công kích của Đại Liệt Phách Quan Trảo mà Liễu Kình thi triển ra.
- Lực bạo phát lúc đầu có mạnh, nhưng tiếp sau thì không đủ.
Sợ là phải kết thúc ở đây thôi.(Liễu Kình)
- Điều đó chắc gì đã đúng…(Tiêu Viêm)
Tiêu Viêm vừa nói vừa nhanh chóng kết ấn, miệng mỉm cười, thanh sắc hỏa diễm nóng cháy trong cơ thể hung bạo ra, mà theo đó, khôi giáp bằng lửa không thể phá vỡ đột ngột bao lấy cả người.
- Đại Liệt Nham.(Liễu Kình)
Liễu Kình bất ngờ dùng sau lưng Liệt Sơn Thương phách về phía Tiêu Viêm, Tiêu Viêm không làm gì khác hơn dùng hai tay chống đỡ nhưng kình lực quá lớn chấn bay hắn ra ngoài.
Liễu Kình đắc thế không tha người, thủ trảo của hắn theo sát phía sau.
- Đại Liệt Phách Quan Trảo.(Liễu Kình)
Thủ trảo chụp vào ngực của Tiêu Viêm nhưng bị thanh sắc hỏa diễm hình thành khải giáp chặn lại, bất ngờ Liễu Kình cổ tay xoắn lấy khiến cho lực đạo của hắn tác động theo dạng xoắn ốc và Tiêu Viêm dính chiêu.
Tiêu Viêm bay rớt xuống đài mà thanh sắc hỏa diễm bể nát một mảng, Tiêu Viêm tay ôm lấy vết thương đứng lên có chút chật vật, hắn biết mình đã thua rồi.
Nguyên bản, hắn bành tính là chờ Liễu Kình tiếp cận mình tấn công như vũ bão thời diễm sẽ dùng Phật Nộ Đường Liên đánh cho Liễu Kình trở tay không kịp nhưng không ngờ tới Liễu Kình trước một bước loại bỏ hắn ra khỏi sân.
Thế là Tiêu Viêm vô duyên TOP 10 Cường Bảng, hắn không cam tâm nhưng vẫn chấp nhận chuyện này, không lọt vào TOP 10 Cường Bảng thì không tiếp cận được Dị Hỏa – Vẫn Lạc Tâm Viêm mà thu phục.
- Trận đấu này, Liễu Kình thắng.(Tô Thiên)
- Trận đấu kế tiếp phải dùng đấu tràng dự phòng rồi, bất quá Tiêu Viêm cùng Liễu Kình bởi vì thương thế nên không thể tiếp tục tham chiến nhưng hiện giờ mười danh ngạch đầu đã được quyết định, đại sự cơ bản đã được quyết định, danh sách Cường Bảng chiến đấu tiếp theo không có hai người bọn họ tham dự cũng không sao cả, dù sao sau khi chứng kiến trận đấu này, trong lòng mọi người cũng đều đã tự suy tính lấy.(Tô Thiên)
Sau khi Tiêu Viêm cùng Liễu Kình được đưa ra, trận đấu tiếp theo vẫn được tiến hành như cũ, bất quá sau khi chứng kiến một màn chiến đấu kinh thiên động địa như vậy, trận sau dù vẫn cực kỳ kịch liệt nhưng mọi người cũng không có cảm giác rung động lắm.
Đối với điều này, những người tham gia tranh đoạt sau cũng cực kỳ bất đắc dĩ, dù sao Tiêu Viêm cùng Liễu Kình chiến đấu cơ hồ đã thoát ly giới hạn Đấu Linh bình thường, bọn họ làm sao có thể so sánh.
Tô Thiên bắt đầu bốc thăm cho ba trận đấu kế tiếp, lần này khá là thú vị.
1.Tiêu Huân Nhi vs Nạp Lan Yên Nhiên
2.Lâm Tu Nhai vs Hàn Nguyệt
3.…
Tên đối chiến đã xuất hiện thì mọi người cũng kinh ngạc nhìn hai thiếu nữ ngồi sau lưng Đường Long.
- Một chiêu định thắng thua đi, bằng vào thực lực hiện tại của hai muội nếu đấu lâu dài thì mấy lão bất tử kia sẽ nhìn ra các muội che đấu tu vi.
Nạp Lan Yên Nhiên đã là Bát tinh Đấu Tông.
Cổ Huân Nhi nhờ vào việc luyện hóa Dị Hỏa bên trong Dị Hỏa Tháp cộng thêm có Dị Hỏa – Vẫn Lạc Tâm Viêm tùy thời tự động tu luyện nên tu vi đại tăng đạt đến Cửu tinh Đấu Tông.
Nếu cả hai nàng chiến đấu lâu dài sẽ bại lộ việc mình đã đạt đến Đấu Tông tầng thứ.
- Ừm.(Cổ Huân Nhi)
- Muội biết rồi.(Nạp Lan Yên Nhiên)
Cổ Huân Nhi và Nạp Lan Yên Nhiên song song xuất hiện trên đài thi đấu, các nàng đều nghiêm túc nhìn đối phương mà trên thân Đấu Khí ba động mãnh liệt cực kì, Thiên Địa dị tượng cũng xuất hiện.
- Các nàng…(Nghiêm Hạo)
- Chỉ có thi triển Địa giai Đấu Kỹ mới sản sinh ra được Thiên Địa dị tượng.(Lâm Tu Nhai)
- Các nàng thân phận không đơn giản, có khi các nàng là đến từ những thế lực cường đại kia.(Hàn Nguyệt)
Nạp Lan Yên Nhiên dẫn đầu mở miệng trước nói chuyện với Cổ Huân Nhi.
- Huân Nhi tỷ, xin được chỉ giáo.(Nạp Lan Yên Nhiên)
- Không cần khách sáo như vậy đâu, chúng ta đã lên cùng một con thuyền phải đoàn kết lẫn nhau.(Cổ Huân Nhi)
Nạp Lan Yên Nhiên biết Cổ Huân Nhi lời nói có hàm nghĩa gì, nàng cũng gật đầu.
- Đế Ấn Quyết.(Cổ Huân Nhi)
- Phong Hỏa Chưởng.(Nạp Lan Yên Nhiên)
Cổ Huân Nhi và Nạp Lan Yên Nhiên đồng loạt đánh ra thủ chưởng của mình, chưởng ấn xuất hiện cày nát mặt sân lao về phía đối diện.
Oanh
- Hai tiểu nha đầu này đúng thật là làm loạn.(Bách Thiên)
- Tô Thiên trợ giúp một tay trấn áp coi.(Bách Thiên)
- Đến đây.(Tô Thiên)
Hai chưởng ấn khác nhau va chạm sinh ra dư âm kinh khủng, Bách Thiên và Tô Thiên liên hợp lại với nhau mới chấn áp được dư âm bạo động.
Khói bụi tán đi để lộ tình huống bên trong đài cao, bọn họ thấy được Nạp Lan Yên nhiên bị đẩy lùi ra khỏi phạm vi sân đấu mà Cổ Huân Nhi đứng ở biên giới sân đấu.
Kế tiếp là Lâm Tu Nhai vs Hàn Nguyệt, hai người bọn họ chiến đấu kịch liệt thì người thắng là Lâm Tu Nhai.
Chiến đấu tràng vẫn tiếp tục đến giữa trưa, mới dần dần hạ màn, trải qua một phen chiến đấu kịch liệt hỏa bạo, tân Cường Bảng bài danh dĩ nhiên được xác định.
Tân Cường Bảng
Tử Nghiên
Cổ Huân Nhi
Nạp Lan Yên Nhiên
Lâm Tu Nhai
Lâm Diễm
Hàn Nguyệt
Hồ Ngôn
Tần Trần
Nghiêm Hạo
Tiễn Mạch
Khi trận đấu kết thúc đã đến lúc trao giải, Tô Thiên công bố giải thưởng cho những người lọt vào Tân Cường Bảng.
Hạng 1 –>3: Tiến vào Thiên Phần Luyện Khí Tháp tầng cuối cùng tu luyện và bốn viên Thất phẩm Đan dược – Địa Tâm Thối Thể Đan, hạng