La Hồng nói xong, cũng không thèm đợi Diêu Tĩnh đáp lại, liền vẫy vẫy tay: “Lão Triệu, đi gọi một nha hoàn đến đây, mang nàng ta đi sửa soạn lại, đen bẩn thế kia... ảnh hưởng đến khẩu vị của bổn công tử.” La Hồng càng ngày càng độc mồm độc miệng. Hiện tại hắn đang nỗ lực biến bản thân mình thành nhân vật phản diện. Triệu Đông Hán nghe vậy, lập tức ra khỏi phòng, tìm một nha hoàn đến, đưa Diêu Tĩnh đi sửa soạn lại. Thư phòng lại yên tĩnh trở lại. La Hồng rút quyển sách làm bằng da người ra, cảm giác khi sờ vào quyển sách vẫn trơn nhẵn như cũ. Trên thực tế, lúc này La Hồng không muốn mở quyển sách, bởi vì hắn có dự cảm xấu, không quá muốn nhìn thấy kết quả đau lòng kia. Hắn lật trang bìa ra, lời khuyên bảo chân thành của vị tiền bối vai phản diện liền đập vào tầm mắt. “Lời gửi gắm: Bắt đầu từ hôm nay, hãy trở thành một nhân vật phản diện đúng nghĩa.” Vuốt ve hàng chữ này, La Hồng chỉ cảm thấy tâm đắc vô cùng. Lời của tiền bối, khiến hắn như được giác ngộ, từng chữ như châu ngọc, có thể sánh tựa danh ngôn. Đáng tiếc. Hắn, dường như không làm được... Mang trong mình tâm trạng sắp bị chém đầu, bàn tay run rẩy tiếp tục lật trang tiếp theo, trang thứ hai là giao diện. Sau khi mở ra, La Hồng nhanh chóng nhìn chăm chú vào những chữ trên đó. Nhân vật: La Hồng Tội ác: -18 Cấp bậc: 1 Danh hiệu: Tiểu Phôi Đản Chủng tộc: Nhân tộc (người phàm) Công pháp tu hành: không (vẫn chưa tu hành) “Hừ” “Quả nhiên ...” La Hồng nhắm mắt, cảm thấy bản thân mình sắp chết rồi. Hắn ngồi xụi lơ trên ghế, chán chường nằm trượt dần xuống dưới. Tội ác... quả nhiên đã thành số âm rồi. Đối với nhân vật phản diện, chỉ số tội ác vô cùng quan trọng, nhờ nó mới có cơ hội lĩnh giải đặc biệt, giải nhất, giải nhì, giải ba ... Nếu tội ác trở thành số âm, ngoại trừ nhận được giải thưởng an ủi ra, chỉ chắc chắn chẳng vớt được thêm cái rắm nào hết. Thảm! Thảm quá rồi! Rõ ràng là hắn vẫn giữ nguyên ý chí lúc đầu, quyết tâm dùng cách đùa giỡn con gái nhà lành để từng bước làm nên chuyện lớn. Kết quả, hắn lại trở thành một công tử trượng nghĩa, là anh hùng cứu rỗi những cô gái nhà lành. Thật đúng là tạo hoá trêu ngươi! Hắn chán chường nằm dài trên ghế như một bãi bùn nhão, hai con mắt giống như mắt cá chết mặn, cứ nhìm chằm chằm xà treo. La Hồng vốn còn ôm chút may mắn, bởi vì hắn vẫn luôn giữ vững ý chí trở thành nhân vật phản diện. Nhưng xem ra bây giờ, quyển Sổ Tay Nhân Vật Phản Diện này vốn chẳng thèm quan tâm đến việc ngươi có giữ ý chí ban đầu hay không, mà cứ thế đâm chọt liên tiếp vào chỗ đau của ngươi. “- 18 tội ác ...” Là sự sỉ nhục của thế giới nhân vật phản diện! La Hồng nghiến răng nghiến lợi, khóc không ra nước mắt. Hắn ủ rũ cúi đầu rồi khẽ lắc lắc mấy cái, sau đó tiếp tục lật xem. Hắn không muốn nhìn thấy những số liệu này nữa, cũng không muốn xem tiếp mấy dòng như số âm tội ác này nữa. Đến trang thứ ba, là trang nhật kí của nhân vật phản diện, giở đến trang này khiến cho sự uể oải của La Hồng dần biến mất, dường như được sốc lại tinh thần vậy. “Nếu bản công tử đem ý chí kiên quyết không thay đổi của mình viết vào nhật ký của nhân vật phản diện, thì có thể cứu vãn được chút gì không nhỉ?” La Hồng ngồi thẳng người trên ghế bành, eo ngực ưỡn thẳng tắp. Hắn xắn ống tay áo, cầm bút lông sói, lấy đầu bút chấm mực, đợi sau khi mực thấm đều, bắt đầu đặt bút viết lên trang thứ ba của tập nhật ký, bàn tay lướt nhẹ trên trang giấy. Bắt đầu viết phần nhật ký nhân vật phản diện của ngày hôm nay. “Lịch Đại Hạ, mười ba tháng sáu, trời trong xanh. Ngày hôm nay trời yên biển lặng, ta đã làm một việc vô