Trần tổng quản liếc nhìn tên thị vệ mặt sẹo, nói: “Triệu Đông Hán, ngươi nói đi.” “Vâng.” Tên thị vệ mặt sẹo kể lại việc La Hồng ra lệnh cho bọn họ đóng giả kẻ ác, rồi đi chọc ghẹo cô nương nhà lành. “Hửm?” Trần tổng quản cau mày, đập mạnh chén trà xuống bàn. Nhìn thấy vậy, tên thị vệ mặt sẹo Triệu Đông Hán run rẩy, nói tiếp: “Lúc đầu, chúng thuộc hạ cho rằng công tử là kẻ đạo đức giả, nhưng chưa từng nghĩ tới công tử dùng danh nghĩa chọc ghẹo cô nương để trừng trị kẻ ác, làm rõ sự thật.” “Cái gọi là chọc ghẹo thực chất chỉ là cái cớ để ngăn tên thư sinh phạm tội mà thôi.” Triệu Đông Hán nói xong, khuôn mặt lạnh lùng của Trần tổng quản dịu đi một chút. “Vậy tại sao khi công tử trở về sắc mặt lại không tốt?” Trần tổng quản hỏi. Hai mắt của tên thị vệ mặt sẹo Triệu Đông Hán xoay tròn, nhanh chóng hiểu ra, nói: “Không chỉ vậy, để đề phòng tên thư sinh tới trả thù nên công tử còn trực tiếp bỏ tiền ra mua cô chủ quán đậu hoa, bảo vệ nàng ấy.” “Mà tên thư sinh kia có có quen biết với huyện thái gia huyện An Bình. Công tử sợ người bên đó trả thù cho nên tâm trạng xấu đi.” Nghe xong những lời Triệu Đông Hán nói, Trần tổng quản mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Ông lại nâng chén trà nhấp một ngụm. “Chỉ như thế thôi sao?” “Đây không phải là chuyện đáng để lo lắng.” … “Nhất định thế giới này có vấn đề.” “Rõ ràng bản công tử ta định chọc ghẹo người ta thật mà…” La Hồng quay trở lại thư phòng, than thở. Hắn từng nghĩ rằng, việc trở thành nhân vật phản diện dễ như trở bàn tay, nhưng có vẻ như hắn đã mơ đẹp quá rồi. Ngồi trước bàn sách, nhìn xuyên qua thấy ánh hoàng hôn đang bao trùm ngoài cửa sổ, ráng chiều chiếu xuống khiến cả phủ đỏ rực. La Hồng hít một hơi thật sâu, mặc dù có hơi bối rối, nhưng hắn cũng đã nắm rõ được đầu đuôi sự việc. Quyết định muốn làm chuyện xấu của hắn không hề sai, kế hoạch đã được lên sẵn trước cũng không có vấn đề gì. Vấn đề duy nhất là tại tên thư sinh Cổ Tư Đạo đáng chém ngàn đao kia. Gã ta sớm không đùa, muộn không đùa, lại chọn ngay lúc đó để đùa bỡn cô chủ quán đậu hoa kia. “Chỉ có thể nói là thời cơ không đúng, vận khí không thôi.” La Hồng lắc đầu, tất cả nguyên do là do tên thư sinh kia hết. “Mấy tên thư sinh suốt ngày đọc sách quả nhiên chẳng phải là kẻ tốt lành gì.” La Hồng thầm chửi rủa. Nhìn trên bàn thấy có tờ giấy ghi chữ “Đùa giỡn”, hắn cảm giác chính mình mới là người bị đùa giỡn. Nghĩ tới cái phần thưởng đặc biệt không cánh mà bay, La Hồng không khỏi buồn phiền. Vo tờ giấy thành quả bóng, hắn chống khuỷu tay, túm tóc vò vò. Cốc! Cốc! Cốc! Trần tổng quản gõ cửa thư phòng, đẩy vào. Thấy La Hồng tóc tai bù xù, ông ta thầm thở dài. Đúng là một đứa bé tốt bụng, hà cớ gì mà phải chịu áp lực như vậy. Ông ta sẽ thay công tử chịu những áp lực đó. “Công tử, Triệu Đông Hán đã kể cho ta nghe mọi chuyện rồi.” La Hồng ngẩng đầu lên. Triệu Đông Hán? Là tên thị vệ mặt sẹo bại não kia đó sao? “Công tử đã làm rất đúng. Diệt ác, hướng thiện là điều tốt, chẳng sợ bản thân bị đọa đày xuống địa ngục thì đã sao chứ? Đây đều là theo bản tâm của con người mà thôi.” “Ngài thừa hưởng đức tính thiện lương của cha ngài khiến Trần thúc cảm thấy rất vui. Năm đó, cha ngài chính là người tốt có tiếng ở huyện An Bình, những hành động của công tử đã chẳng bôi nhọ danh dự của ông ấy.” Trần tổng quản hài lòng nói. “Về chuyện của tên thư sinh kia, công tử không cần lo lắng, tên Huyện lệnh đó không dám tìm chúng ta đâu, La phủ không phải là kẻ ăn chay, mọi việc còn lại cứ để cho Trần thúc này lo.” “Vậy nên công tử không nên buồn phiền nữa, đừng tạo áp lực cho mình.” Đừng khen ta… La Hồng mím môi, ánh mắt dao dộng,