La Hồng an toàn trở về La phủ.Vừa bước vào sân, hắn đã thấy Tiểu Đậu Hoa Diêu Tĩnh mặc y phục màu vàng nhạt đứng giữa sân trông ngóng.Nhìn thấy bóng dáng của Triệu Đông Hán và La Hồng đi tới, Tiểu Đậu Hoa thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, khuôn mặt xinh xắn hơi tiều tụy vì lo lắng và tự trách cả đêm, nở nụ cười rạng rỡ.Công tử không sao là tốt rồi.La Hồng không chào nàng, nhìn quanh sân thì không thấy Trần tổng quản và muội muội La Tiểu Tiểu của hắn ở đó, tiếp đón hắn về chỉ có mình Tiểu Đậu Hoa thôi.Muội muội còn nhỏ không thể không ngủ ít được, còn Trần tổng quản thì… La Hồng lâm vào trầm tư.Nghĩ đến dáng vẻ trấn định của Trần tổng quản lúc mình bị bắt, có lẽ, lần này hắn có thể an toàn trở về là có liên quan tới Trần tổng quản.Lai lịch của Trần tổng quản, hắn đoán không ra.“Quên đi, đã tối muộn rồi, đừng làm phiền Trần thúc.” La Hồng lắc đầu.Hắn nhìn Triệu Đông Hán, nói: “Lão Triệu, tới thư phòng của ta một lát.”Triệu Đông Hán im lặng gật đầu.Hai người đến thư phòng, tỳ nữ thắp đèn, thư phòng chìm trong bóng tối dần dần sáng sủa lên.“Quan viên ở nha môn nói ngươi là một võ giả?” La Hồng hỏi, ngồi trên ghế thái sư, tìm một vị trí thoải mái, lười biếng nằm.Triệu Đông Hán đứng thẳng, vết sẹo trên mặt hơi động.“Vâng.”Âm thanh có chút nặng nề, như không muốn nói.La Hồng kinh ngạc, không ngờ bên cạnh mình cũng có người tu hành.“Có thể kể cho ta biết một chút không?” La Hồng có phần tò mò hỏi.Triệu Đông Hán liếc nhìn La Hồng, thấy vẻ mặt La Hồng đầy tò mò, điều này khiến hắn ta cảm thấy lúng túng, bởi vì hắn ta đã hứa với Trần tổng quan là không nói ra sự thật.Khi Triệu Đông Hán đang đấu tranh tâm lí với bản thân, đột nhiên một giọng nói như bị nén lại thành một đường mỏng truyền vào tai hắn ta như tiếng muỗi vo ve.“Công tử cũng là người tu hành, nói đi, không sao đâu.” Giọng nói thản nhiên nghe ra không thấy có điều gì bất thường.Hai mắt Triệu Đông Hán sáng lên, kinh ngạc ngẩng đầu, là giọng nói của Trần tổng quản.Ngay sau đó hắn ta cũng kinh ngạc nhìn về phía La Hồng, công tử… cũng là người tu hành?Là Trần tổng quản dạy sao?Nếu đã vậy, Triệu Đông Hán không còn gánh nặng nữa.“Công tử, lão Triệu ta đúng là võ giả, võ giả cấp tám, cảnh giới Thiết Cốt.” Triệu Đông Hán nói.“Cấp tám?” Mắt La Hồng lập tức cứng lại khi nghe những lời đó.“Võ tu cấp chín là cảnh giới Bì Đồng, nhưng tên cái cấp chín có lẽ cũng không đánh lại một Thiết Cốt cấp tám.” Triệu Đông Hán có phần tự hào nói.“Trong Đại Hạ quân, Võ tu đạt cảnh giới Thiết Tốt cấp tám còn có thể làm Bách Phu trưởng đấy!”La Hồng hít sâu, nói cách khác… Mười La Hồng mới so được với một Triệu Đông Hán?“Trên bậc cấp tám là gì?” La Hồng hỏi.“Trên cấp tám là cấp bảy, cấp bảy là cảnh giới Bạo Huyết… lên trên nữa thuộc hạ chỉ biết cấp bậc, phẩm chất, không biết cảnh giới.” Được sự đồng ý của Trần tổng quản, Triệu Đông Hán không thèm giấu giếm gì nữa.Bì Đồng, Thiết Cốt, Bạo Huyết… Đây là sự phân chia cảnh giới của Võ tu, và là lần đầu tiên La Hồng biết chuyện này.“Ngoài Võ tu ra, còn cách tu hành nào khác không?” La Hồng tựa vào ghế