Kỳ Quan Nhượng xuất thân bần hàn, nhưng kinh nhiệm sinh sống nơi nguy hiểm như biên thùy lại rất phong phú. Kiểu thiếu niên lang chỉ có lý luận suông như Phong Cẩn không thể so bì được.
Ban đầu, Phong Cẩn cảm thấy người này có vẻ khó chung đụng, nhưng sau khi trò chuyện với nhau vài câu lại đột nhiên cảm thấy có hứng thú. Sau vài phen thăm dò, cậu ta thế nhưng lại có cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ.
Trong lúc nói chuyện, xưng hô từ “lang quân” xa cách biến thành “Văn Chứng” thân thiết.
Nam giới thời đại viễn cổ, đặc biệt là quan hệ bạn bè giữa các văn nhân, thường bắt đầu phát triển từ một thoáng rung động như thế này đây. (→_→)
“Vừa nãy nghe Văn Chứng nói, trong lòng Du cũng đã có phán đoán, nhưng chưa dám chứng thực... nên cũng không biết thực hư thế nào?”
Kỳ Quan Nhượng khẽ gõ cái quạt lông lên đầu gối, nói với giọng nghiêm túc: “Hoài Du có biết nhà họ Mạnh ở quận Mạnh không?”
Phong Cẩn không hiểu, chuyện này thì dính líu gì đến Mạnh thị của quận Mạnh?
Còn chưa kịp tỏ vẻ băn khoăn, trong đầu cậu bỗng hiện lên một suy đoán cực kỳ to gan. Khiến cậu ta suýt nữa thì thất lễ bởi chính suy đoán của mình.
“Tại sao Văn Chứng lại...”
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh, đôi mắt lại càng thêm phần buốt giá. Anh ta đã sớm liệu đến sự chất vấn của Phong Cẩn. Dù sao phán đoán kiểu này đối với bất kỳ một nhà sĩ tộc quyền quý nào thì cũng đều là một sự sỉ nhục.
“Tổ tiên dũng mãnh thiện chiến, trung quân ái quốc không có nghĩa là đời con cháu cũng có thể kế thừa được phong thái của tổ tiên.” Kì Quan Nhượng lạnh lùng nói tiếp, “Nghe những gì Hoài Dư nói vừa rồi thì có lẽ là vì cậu rời Thượng Kinh, không liên lạc nhiều với nhà mình nên chưa từng nghe nói đến chuyện này đúng không?
Nhà họ Mạnh ở quận Mạnh Thương Châu, bọn họ là ai?
Người nổi tiếng nhất là tổ tiên của nhà bọn họ, chính là Tướng quân khai quốc của Đại Hạ, được Hạ Thái Tổ chính miệng gọi là “Nhân trung Bạch Long” - Mạnh Tinh, Mạnh Tử Lương. Sau này được người đời ca tụng bằng mỹ danh “chiến thần“. Trong lãnh thổ của năm nước hiện tại đều có đền thờ của ông, có thể thấy danh tiếng của ông vang xa đến mức nào.
Có một vị tổ tiên như thế, gia tộc Mạnh thị được hưởng rất nhiều hoàng ân, thực ấp* trăm hộ, đời đời hưởng tước cho đến cuối triều Đại Hạ.
*Thực ấp: vùng đất được ban thưởng cho quan lại, tính theo số lượng hộ dân cùng với ruộng đất của họ. Trăm hộ = 100 nhà.
Cho dù là bây giờ, địa vị của Mạnh thị cũng vẫn rất cao quý.
Tên của quận Mạnh vốn không phải là như thế, nhưng vì gia tộc họ Mạnh mà được đổi tên thành quận Mạnh.
Đương nhiên, giống như những gì Kỳ Quan Nhượng vừa chế giễu. Nhà họ Mạnh có một vị tổ tiên mạnh như trâu, nhưng không có nghĩa là đời con cháu của họ cũng có thể tài giỏi như thế, không chỉ không thể đưa gia tộc đi đến đỉnh vinh quang mà thậm chí còn càng lụi bại.
Máu của người quân tử đến năm đời thì cũng đứt.
Phong Cẩn không phải là tên ngốc, tất nhiên có thể đoán được ý tứ của Kỳ Quan Nhượng.
Kẻ đầu sỏ giở trò đồi bại với bao nhiêu phụ nữ ở quận Mạnh, thậm chí còn hãm hại các cô gái ở Hà Gian chắc hẳn là đến từ nhà họ Mạnh.
“Chưa từng nghe đến chuyện gì cơ?”
Phong Cẩn cũng biết mấy kẻ công tử bột tầm tuổi như mình có đức hạnh như thế nào, nhưng mà cậu vẫn không dám tin vào phán đoán của Kỳ Quan Nhượng.
“Đương nhiên là chuyện Đô úy của quận Mạnh vào rừng làm cướp, dấy binh thiêu rụi phủ Quận thủ.” Kỳ Quan Nhượng nhìn thẳng vào mặt Phong Cẩn, giọng điệu không mang theo ý tốt nói, “Đô úy này vốn là tùy tùng nhà họ Mạnh, cực kỳ trung thành và tận tâm với Mạnh thị, nhưng hiện tại lại làm phản chủ cũ. Hơn nữa còn thiêu cháy phủ Quận thủ, lý do của việc này cho đến tận giờ vẫn chưa có đáp án chính xác... Mà vừa khéo trong cuốn thẻ tre kia, hình như có ghi tên húy của chính thất và con gái dòng chính của vị Đô úy kia... Hoài Du nói xem, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?”
Phong Cẩn mấp máy môi, một người từ trước đến nay vẫn biết ăn biết nói như cậu ta thế mà trong đầu lúc này lại rối như tơ vò, không biết nên nói gì cho phải.
“Không cần phải nói, đương nhiên là có liên quan đến nhau rồi.”
Đúng lúc Phong Cẩn đang phân vân, thì bên ngoài vang lên giọng nói bình tĩnh của Khương Bồng Cơ.
Phong Cẩn vô thức nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy một bóng người sải bước như bay vào trong phòng rồi thô lỗ ngồi phịch xuống. Nhưng mà lúc này không ai dám tỏ vẻ bất mãn với hành động của cô, bởi vì... sắc mặt cô lúc này đã tức đến mức xanh mét.
“Hửm?” Kỳ Quan Nhượng vỗ vỗ cái quạt
vào lòng bàn tay, “Lan Đình đã hỏi được cái gì rồi?”
Ngụy Uyên ngồi một bên triệt để biến thành phông nền, hoặc phải nói là ông bị Kỳ Quan Nhượng và Khương Bồng Cơ liên tiếp oanh tạc cho đần cả người.
Bốn dòng họ lớn nhất của Đông Khánh gồm có Phong thị của Thượng Dương, Vương thị của Lang Nha, Tạ thị ở Hoàn Nịnh cùng với Mạnh thị ở Thương Châu.
Có điều, trong lòng của bách tính Đông Khánh thì danh tiếng của ba gia tộc Phong thị, Vương thị, Tạ thị lại thua xa Mạnh thị, dòng họ có tổ tiên là chiến thần.
Hiện tại, hai người ngồi trước mặt ông lại nói với ông rằng... kẻ cắm sừng cho ông lại có quan hệ với nhà họ Mạnh???
“Theo như những gì đối phương khai, kẻ cầm đầu bọn chúng là một tên súc sinh có tên là Mạnh Lượng. Hoài Du có ấn tượng gì không?”
Phong Cẩn đáp: “Cũng có chút ấn tượng, Hoài Du có một người bạn tốt tên là Mạnh Hằng. Cậu ta là con trai trưởng dòng chính của nhà họ Mạnh, em của cậu ta chính là Mạnh Lượng. Nhưng mà, Mạnh Hằng làm người nho nhã lễ độ, là một quân tử hiếm có... qua đó, có thể thấy được nề nếp nhà họ Mạnh như thế nào, làm sao có thể có loại anh em như thế được?”
Người có thể làm bạn với kẻ giàu, đương nhiên cũng là phải là kẻ giàu.
Cùng một lẽ đó, bạn bè của những quý tử nhà sĩ tộc, phân nửa cũng phải có cùng xuất thân.
Khương Bồng Cơ “xì” một tiếng: “Hoài Du, ta không thích cái luận điệu này của cậu. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, bạn cậu tốt nhưng ai có thể đảm bảo được em trai của cậu ta cũng giống y như cậu ta? Cho dù có cùng được dạy dỗ một kiểu thì ít nhiều gì cũng có chênh lệch.”
Phong Cẩn nhất thời không biết nên trả lời sao.
“Theo như những gì tên vừa rồi khai, tên Mạnh Lượng kia từ nhỏ đã háo sắc, mẹ dung túng, cha nuông chiều, đến khi hắn ta mười một tuổi, tất cả tỳ nữ, nữ bộc trong phòng hắn đều bị hắn chấm mút. Nhưng người này lại có mới nới cũ, cưỡng ép con gái nhà lành thành thói.”
Tuy khán giả đã đoán được chút tình hình nhưng vẫn bị hành vi của Mạnh Lượng khiến cho há hốc mồm.
[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: #Gào khóc, người khác 11 tuổi đã có cả tá tình nhân, mài “sắt” thành “kim” rồi mà cục cưng đây vẫn còn độc thân.
[Ông Chồng Quốc Dân Ngầu Ngất Trời Đất]: # Gào khóc, độc thân +1, có chị gái xinh đẹp nào thương xót cho cục cưng đáng yêu không QwQ.
[Tại Hạ Diệp Lương Thần]: Diệp Lương Thần ta bái phục!
[Tại Hạ Triệu Nhật Thiên]: Triệu Nhật Thiên ta cũng phục rồi!
[Tại Hạ Long Ngạo Thiên]: Long Ngạo Thiên ta cũng phục rồi!
Khương Bồng Cơ: “...”
Cái kênh livestream này có thể đứng đắn một chút được không, chí ít cũng đừng có chọc cô cười vào những lúc nghiêm túc như thế này chứ.
Ho khẽ một cái, Khương Bồng Cơ làm dịu tâm trạng của mình rồi nói tiếp: “Tên Mạnh Lượng này còn thích giao du với đủ thứ người, không biết học ở đâu được trò dịch dung. Sinh ra vốn đã có vẻ rất giống con gái, nên hắn ta chỉ cần hóa trang qua loa liền biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, ngay đến người thân nhìn thấy cũng chưa chắc có thể nhận ra. Ỷ vào lợi thế đó, hắn ta thuận lợi như cá gặp nước, lừa gạt không ít thiếu nữ ngây thơ. Chắc vì quá dễ đạt được mục đích, hắn ta cảm thấy nhàm chán mà sinh ra ý tưởng khác.”
Một người chơi không thú vị, thành tựu có to lớn đến mấy mà không có ai cổ vũ thì vẫn là vở kịch một vai không có khán giả.
Thế nên, Mạnh Lượng giao du với không ít những kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, coi chuyện này thành trò vui để thi đấu với nhau. Mục tiêu dần dần từ dân nữ bình thường biến thành nữ quyến của các nhà sĩ tộc nghèo hay thương nhân.
Nguy hiểm đi cùng kích thích, khiến chúng càng lúc càng bạo dạn, càng chơi càng lớn.