Đi đêm nhiều tất nhiên là phải gặp ma rồi, Mạnh Lượng chơi quá trớn, đương nhiên là cũng để lộ sơ hở.
Nhưng biết làm sao khi thế lực của Mạnh thị ở Thương Châu quá lớn đây. Mạnh thị không chỉ nhanh chóng lấn át tiếng nói của khổ chủ xuống, mà còn trả đũa khiến đối phương phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, vợ con ly tán... Nhiều người bị hại thấy thế chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng chịu nhục.
Có sự che chở của gia tộc, Mạnh Lượng thấy mình chỉ bị mắng mấy câu thì lại càng coi trời bằng vung, mãi cho đến khi gây ra họa lớn.
“... Ngày đó, vị Đô úy kia đưa vợ con đến Mạnh phủ mừng thọ Lão thái quân. Mạnh Lượng thấy vợ Đô úy xinh đẹp, liền nảy lòng tham muốn chơi lại trò cũ. Nhưng mà vợ của Đô úy không phải là hạng đàn bà tầm thường liền vạch trần lớp ngụy trang của hắn ta. Mạnh Lượng ghi thù trong lòng, bèn mượn tên của cha mình - Mạnh Trạm dụ Đô úy ra khỏi phủ xử lý công việc, rồi gọi mấy tên bạn đầu đường xó chợ của hắn vào phủ cưỡng bức vợ con của Đô úy.”
Sau đó, tuy vợ của Đô úy còn sống, nhưng con gái của bà lại bị cưỡng bức cho đến chết... nên bà cũng phát điên mà đâm đầu tự tử chết theo.
Dáng vẻ lúc chết của hai mẹ con họ cực kỳ thê thảm.
Đợi đến khi Đô úy xong việc quay về thì đã là ba ngày sau, lúc này ông mới biết chuyện vợ con mình đã qua đời.
Mạnh Phủ vì giấu giếm nguyên nhân cái chết, sau khi xử lý thi thể hai người kia thì Mạnh Lượng cũng bị quản thúc chặt một thời gian, chờ việc này êm xuôi lại thả ra.
Khéo làm sao, chuyện mà Mạnh Lượng làm lại bị vị Đô úy kia biết được, sau đó ông liền làm phản, cho thiêu rụi cả phủ Quận thủ.
Nhưng mà binh lực trong tay ông làm sao có thể so được với binh lực trong tay Mạnh thị?
Đô úy bại trận một cách nhanh chóng, phải trốn vào rừng sâu, không biết tung tích.
Nhưng, câu chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc.
“Tuy nguyên nhân là từ Mạnh Lượng mà ra, nhưng chuyện Mạnh thị ức hiếp bá tánh, bóc lột thương nhân xưa nay lại là sự thật, dân chúng oán thán không ngừng. Vị Đô úy kia tuy rằng đã mất tích, nhưng tình hình bạo loạn ở Thương Châu vẫn chưa kết thúc. Cái tên Mạnh Lượng kia được người trong nhà che chở, tính đưa đến Thượng Kinh lánh nạn. Đám bạn bè tạp nham của hắn sợ bị Mạnh thị truy cứu, gán tội làm hư Mạnh Lượng nên cũng lén lút theo Mạnh Lượng rời khỏi quận Mạnh.”
Phong Cẩn nghe xong thì há hốc mồm: “Chuyện hoang đường như thế này...”
Cậu ta vốn cho rằng bản thân đã hiểu rất rõ, nhưng lại không ngờ được những gì Mạnh Lượng làm ra lại khiến cậu phải thay đổi lại giới hạn đối với lũ công tử bột.
“Dù nói thế nào Mạnh thị cũng là con cháu nhà trung lương, tuy nền nếp không còn nghiêm khắc như thời Mạnh Công*... nhưng cũng không đến nỗi dạy ra một đứa súc sinh như giòi bọ thối rữa như vậy... Nhà họ Mạnh đúng là ức hiếp người quá đáng!” Ngụy Uyên rất ít khi mắng người khác như vậy, có thể thấy hiện giờ ông đang rất tức giận. Lại nghĩ đến con gái mình, suýt chút nữa thì ông hộc máu.
*Mạnh Công: là Mạnh Tinh. Người xưa khi tỏ sự tôn kính với những người có công với đất nước sẽ xưng Họ + Công.
“Mạnh Lượng tuy khốn nạn nhưng lại rất yêu quý cái mạng nhỏ của mình, tính tình giảo hoạt giả dối. Vì đề phòng một kẻ bị lộ mà lôi hắn ta ra, nên những kẻ này rất ít khi liên lạc với nhau, không ai có thể biết được chỗ ẩn náu của những tên còn lại...”
Thế cho nên, dù bọn họ có bắt được một hai tên thì cũng đừng hòng một lưới tóm gọn đám còn lại.
Khương Bồng Cơ bỗng cười lên: “Nhưng mà, điều này cũng có cái hay...”
Ngụy Uyên không hiểu nhìn cô, chuyện đã thành ra như thế này rồi, thì hay chỗ nào?
Ngược lại, Kỳ Quan Nhượng hình như nghĩ ra điều gì đó, trong đôi mắt âm u lóe lên tia sáng lạnh.
“Quả thật là rất hay.”
Ẩn náu càng sâu thì đến lúc mất mạng Mạnh thị có muốn truy cứu cũng không biết đường nào mà lần.
Quận Hà Gian không phải là quận Mạnh để Mạnh thị có thể một tay che trời. Xung quanh có rất nhiều thâm sơn cùng cốc, có bị dã thú ăn thịt cũng là chuyện bình thường.
Phong Cẩn cũng hiểu được ý của hai người, nhưng không biết nên nói gì, chỉ đành nuốt ngược vào bụng.
Quan hệ bình thường thì không nên nói nhiều, nếu như càng biết nhiều thì càng không tiện nói ra.
Khương Bồng Cơ thì chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.
“Tối nay đã quấy rầy thầy rồi, sang mai học trò nhất định sẽ mang lễ trọng đến tạ lỗi. Mong thầy có thể tha thứ cho hành vi lỗ mãng này của học trò.”
Bề ngoài nhìn Khương
Bồng Cơ như đang cung kính tạ lỗi, nhưng trong mắt lại chỉ có sự thản nhiên, căn bản là không có ý định xin lỗi, điều này khiến Ngụy Uyên... nghẽn tim.
Nhưng mà, lượng thông tin của chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực là quá lớn. Ông cũng đã bước vào tuổi trung niên, sức lực không thể so với trước kia nên cũng không đi sâu nghiên cứu thêm làm gì.
“Trách trò làm gì? Hành động của trò cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt mà thôi.”
Ngụy Uyên nhẹ nhàng bỏ qua Khương Bồng Cơ, nhưng mà đám khán giả trong kênh phát sóng lại không chịu.
[Xấu]: Không phải chứ? Ngụy Uyên cứ thế mà cho qua à? Cũng không có ý định truy cứu thêm nữa, chuyện quái quỷ gì thế này?
[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Chả vui gì cả, cái ông Ngụy Uyên này còn là thầy của bác Streamer đấy, cứ tưởng là nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất thế nào chứ. Kết quả thật khiến người ta thất vọng, căn bản là không xứng là thầy của bác Streamer. Vợ bé bị người ta bắt nạt, ông ta vẫn còn có thể nhẫn nhịn được à?
[Tình yêu của Địa Linh Linh]: Thất vọng +1, còn không có gan bằng vị Đô úy cho đốt phủ Quận thủ đâu, tốt xấu gì cũng phải nói một câu chứ.
[Tại Hạ Diệp Lương Thần]: Cái đồ đàn ông không có “trứng”, phải tôi á! Đảm bảo sẽ đánh cho cái thằng Mạnh Lượng kia rơi hết phân trong đầu nó ra.
[Tại Hạ Long Ngạo Thiên]: Phân trong đầu... ha ha ha, Diệp Thần huynh, cả cái kênh livestream này ta chỉ phục một mình huynh.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh đọc bình luận, nghĩ rồi đăng một đoạn dài lên.
[Streamer V]: Tuy rằng tôi cũng không thích phản ứng của Ngụy Uyên. Nhưng mà kết hợp với nếp sống thời đại này, tôi rất chia buồn mà nói với mọi người rằng, phản ứng của ông ấy đã là rất đàn ông rồi. Không phải là ông ấy không quyết đoán, chỉ là không tiện nói ra trước mặt tôi và Phong Cẩn thôi.
Lời này của Khương Bồng Cơ giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, nháy mắt đã nổ tung.
[Điều Hòa Aux]: Bác Streamer, em ít học, bác đừng có lừa em chứ? Thế này mà gọi là đàn ông á?
Khương Bồng Cơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút câm nín, không biết phải nói gì.
Theo như phân tích kí ức của Liễu Lan Đình, sự tức giận của Ngụy Uyên phần lớn là vì lo lắng cho con gái, chứ không phải là vì cô thiếp đã cắm sừng ông ta.
Tại sao lại như thế? Bởi vì người mà kẻ xảo quyệt kia quyến rũ là tiện thiếp của ông ta.
Tiện thiếp, quý thiếp, chính thất đối với đàn ông Đông Khánh, ba cách gọi này có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Chính thất là vợ cả, quý thiếp là vợ bé có chút địa vị, mà tiện thiếp thì đa phần đều chỉ là mua về chơi.
Lấy ví dụ nhé.
Giả sử bạn thân của Ngụy Uyên đến nhà chơi, Ngụy Uyên giữ người ta ngủ lại, rất có thể sẽ sai tiện thiếp sang hầu hạ “chiêu đãi” bạn bè ngủ một đêm.
Ở một vài nơi có phong tục hoang đường khác, chủ nhà còn sai tiện thiếp đang mang thai đến hầu hạ khách. Hoặc là hai bên trao đổi tiện thiếp cho nhau...
Trong lòng bọn họ tiện thiếp cùng lắm cũng chỉ là một vật phẩm trang trí biết đi lại mà thôi.
Đồ vật bị người khác động chạm vào mà chưa có sự cho phép của chủ nhân, dù có là cục đất cũng tức... cơ mà, cũng không đến mức phải liều mạng vì nó.
Nếu như người Mạnh Lượng động vào là thiếp chứ không phải là vợ của vị Đô úy kia, thì dù trong lòng có tức giận ông cũng vẫn sẽ nín nhịn vì trung nghĩa.
Trong tình huống này thì trong lòng Ngụy Uyên vị tiện thiếp kia liệu nặng được mấy lạng?
Ngụy Uyên có muốn báo thù cũng là vì đòi lại công bằng cho con gái yêu chứ không phải là vì người thiếp kia.
Nhưng mà, cô chỉ cần biết là Mạnh Lượng chết chắc là đủ rồi!