Khương Bồng Cơ nói chuyện rất thẳng t3hắn, đi thẳng vào vấn đề.
Cô2 trực tiếp dùng lợi ích của thiên hạ0 để phân biệt, Hàn Úc không có cách 0nào phản bác.
Đột nhiên, một3 ý nghĩ rất đáng sợ hiện lên trong đầu Hàn Úc.
Anh ta đặt ra một giả thiết rất to gan.
“Chẳng lẽ sĩ tộc không thể nào hoàn toàn khống chế được hàn môn sao?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Tất nhiên là có.”
“Có sao?”
Lòng Hàn Úc khẽ động, anh ta không muốn nghe tiếp nữa, sợ rằng Khương Bồng Cơ sẽ thả con mãnh thú đáng sợ nhất trong nội tâm ra ngoài.
“Đương nhiên có cách, dùng tôn giáo tín ngưỡng để làm ngu dân. Nắm tín ngưỡng của họ trong tay, bọn họ sẽ như một đám heo không có ý thức phản kháng, chứ không còn là những người có tư tưởng phản loạn nữa.” Khương Bồng Cơ nhún vai đầy bất nhã, dáng vẻ khinh bỉ: “Mấy chục triệu dân nghèo ẩn trong mình ý muốn phản kháng không dễ bị khống chế, nhưng nếu chỉ là mấy chục triệu con heo thì chẳng lẽ không dễ nuôi hơn sao? Nhưng, nếu làm như vậy thì chắc chắn huynh sẽ thành tội nhân thiên cổ.”
Hàn Úc chợt rùng mình, hoảng sợ nhìn Khương Bồng Cơ.
Anh ta lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, may mà người trước mặt có cái đầu sáng suốt, nếu không thì thực sự quá đáng sợ.
“Sĩ tộc muốn độc chiếm lấy chỗ tốt, lại không biết làm vậy sẽ nguy hiểm đến thế nào, ta sẽ không ngu xuẩn như bọn họ đâu.” Khương Bồng Cơ hừ lạnh: “Đương nhiên, nếu như chư hầu được các thế lực sĩ tộc ủng hộ thì sẽ có nhiều lợi lộc, nhưng bánh ngon chẳng bao giờ tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả. Ngươi chiếm được lợi ích từ người ta thì càng phải lấy ra càng nhiều lợi ích hơn khiến người ta hài lòng. Ta lại không muốn bị người khác giơ tay ra lệnh, chịu sự khống chế của người khác.”
Hàn Úc nói: “Ban đầu ta còn tưởng rằng chủ công tự lập môn hộ là đi ngược lại với đạo, bây giờ mới biết quyết định đó thực sự rất sáng suốt.”
Khương Bông Cơ mặt dày nói: “Chút thông minh vặt thôi, đâu đáng nhắc tới.”
Hàn Úc: “...”
Khen cô vài câu, cô đã tự mình bay lên trời cao rồi.
Hai người trò chuyện vài câu, đề tài lại quay về Trình Tuần.
“Ta thực ra thấy đau lòng cho Công Liêu và Văn Phụ tiên sinh, Trình Tuần đi theo chủ cũ, hắn bảo toàn được thanh danh tốt của mình, chỉ là những người thân còn trên đời không biết phải mất bao lâu mới có thể quên được nỗi đau thương mất mát này.” Khương Bồng Cơ không có ác cảm gì với người này, dù sao thì ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua bao giờ, nói gì đến ghét hay thích: “Ta nghe nói, Trình Tuần còn có vợ và con cái nữa, đúng là gây nghiệp chướng mà.”
Hàn Úc nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt cổ quái, dường như cô nói vậy mới là kỳ dị.
“Nhìn ta như vậy làm gì?”
Hàn Úc nói: “Chủ công nhân hậu.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta không tin, ta cứ cảm thấy trong lời nói của huynh có hàm ý.”
Hàn Úc bất đắc dĩ nói: “Chủ công có kiến thức uyên bác, ngài có biết một câu gọi là ‘Anh em như tay chân, vợ con như quần áo, quần áo rách còn có thể khâu lại, tay chân đứt rồi thì khó liền lại’? Công La cảm ơn Tín Chiêu Công, nguyện chết theo chủ thành toàn trung nghĩa, sao có thể vì vợ con mà tiếp tục sống chứ?”
Trong lòng Khương Bồng Cơ thật sự không dễ chịu.
Không ngờ Hàn Văn Bân lại là một gã đàn ông cặn bã như vậy.
“Huynh cảm thấy lời này rất đúng sao?”
“Không dám gật bừa.” Hàn Úc nói: “Vợ con cũng là máu mủ tình thân, càng chưa kể đến việc cha mẹ Công La vẫn còn.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ham muốn sinh tồn của Văn Bân rất mạnh nhỉ.”
Hàn Úc không hiểu.
Anh ta không hiểu là đúng.
Những lời nói của Khương Bồng Cơ thường rất kỳ dị, người thời viễn cổ như anh ta thì làm sao theo kịp tiết tấu của cô.
Đối với cuộc “trò chuyện vui vẻ” của hai người chủ - thần mới này, người ngoài nhìn vào thấy không tệ chút nào.
Cảm giác thực sự thế nào thì chỉ bản thân họ mới hiểu.
Vệ Từ nhìn thấy Hàn Úc xuất hiện phía sau Khương Bồng Cơ thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút cảm khái “quả nhiên”.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Hàn Úc đều vào dưới trướng chủ công.
Từ tận đáy lòng, anh hy vọng đời này hai chủ - thần này có thể hòa thuận, Hàn Úc cũng không cần nuốt vàng tự kết liễu cuộc đời, trước khi chết còn phải viết thư tạ tội vạn chữ. Vệ Từ không đọc bức thư kia, nhưng trước khi Hàn Úc tự vẫn có viết một bức di thư cho anh, Vệ Từ từ đó mới hiểu được phần nào những phức tạp khúc chiết trong chuyện này. Lúc đó, bệ hạ lâm bệnh nặng, nhưng triều chính không yên, ngài mang bệnh trong người đi xử lý chính vụ, một khắc cũng không dám lơi lỏng. Tuy chuyện Hàn Úc tự vẫn là vì tốt cho bệ hạ nhưng vẫn khiến bệ hạ bị đả kích rất lớn.
Vợ của Hàn Úc có xuất thân thế gia vọng tộc, cô ta phản bội Hàn Úc, liên lạc với nhà mẹ đẻ, mang ý định mưu phản.
Hàn
Úc hàng năm đều ở phủ nha sửa đổi biên soạn luật pháp, đôi khi vì để thu nhặt hồ sơ vụ án các nơi nên phải thường xuyên đi xa công tác.
Là một người đàn ông thường xuyên không có mặt ở nhà, Hàn Úc vốn không chú ý đến động tĩnh trong nhà, vì thế mới bị người ta thừa cơ lợi dụng.
Sau trận cung biến thất bại, Phù Vọng dẫn quân tới lục soát, thu hồi nhà cửa tội thần, Hàn Úc cũng vì vợ mà bị liên lụy.
Hàn Úc không tham gia vào việc đó, nhưng vợ anh ta lại dùng danh nghĩa của anh ta và vài mối quan hệ khác, đúng là có nhảy xuống sông vẫn rửa không sạch tội.
Bệ hạ có lòng bảo vệ Hàn Úc, nhưng Hàn Úc lại ở nhà viết thư tạ tội, thừa nhận tội danh, sau đó nuốt vàng tự vẫn.
Vì sao lại làm vậy?
Bởi khi bệ hạ muốn giữ Hàn Úc thì sẽ không thể thẳng thắn xử lý các tội thần khác, đúng là ném chuột sợ vỡ bình.
Hàn Úc vì muốn bệ hạ có thể mạnh tay nên mới nhận tội, phải chết thì cũng phải kéo theo một đám người đi cùng.
Ài...
Vệ Từ thở dài một tiếng, giọng nói của Hàn Úc lại từ từ truyền vào tai anh.
“Tử Hiếu, mấy năm không gặp, cậu ngày càng tiến bộ.”
Vệ Từ biết lắng nghe mà nói: “Ta vẫn không theo kịp Văn Bân đâu.”
Hàn Úc hừ lạnh, châm chọc khiêu khích mà lại bị đối phương coi là khen ngợi, đúng là không thoải mái.
“Cậu không sợ Úc tức giận sao?” Hàn Úc nói: “Úc rất ít khi luận đạo cùng người khác, cậu là một trong số đó đấy.”
Không phải lần đầu tiên Vệ Từ bán đứng bạn tốt, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta “đánh trực diện” như vậy, người da mặt mỏng như anh hơi ngượng ngùng.
“Chủ công rất tốt, cho dù Từ có nói hay không, Văn Bân vẫn sẽ thuận theo ngài ấy.”
Vệ Từ hòa nhã chân thành, nhanh chóng cứu chữa lời nói cho thật hoàn mỹ.
Kiếp trước không có Vệ Từ trợ giúp, bệ hạ vẫn có thể khiến Hàn Úc bằng lòng quy phục, còn khiến Hàn Úc hoàn toàn trung thành.
Nếu không thì sao Hàn Úc phải nuốt vàng tự vẫn chứ?
Bởi vì, kẻ sĩ nguyện chết vì tri kỷ!
Hàn Úc: “...”
Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu được thế nào là uy lực của fan não tàn rồi.
Nhưng mà...
Hàn Úc gật đầu nói: “Ngài ấy đúng là rất tốt.”
Vệ Từ đồng ý.
Hai người thấp giọng bàn luận, Vệ Từ chuyển đề tài sang vấn đề gia đình.
Vệ Từ tự giễu bản thân đã sắp ba mươi mà vẫn một thân một mình, đồng thời tâng bốc Hàn Úc có vợ hiền thiếp ngoan, con cái đầy đàn.
Hàn Úc không thấy đề tài này có gì bất thường, chẳng mấy chốc đã nói hết những tin tức mà Vệ Từ muốn biết.
Lòng anh thoáng nặng nề, chút ưu tư chỉ chợt lóe trong đáy mắt rồi lại biến mất nhưng vẫn bị Hàn Úc bắt được.
Hàn Úc hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, Hàn Úc đương nhiên biết Vệ Từ là một thần côn.
Điều quan trọng là tên thần côn này không phải kẻ hễ mở miệng là bịa chuyện, thêu thần dệt thánh lừa gạt người khác, Vệ Từ là người có khả năng thật sự.
Vệ Từ nói: “Đệ muội không ổn, vấn đề không lớn, chỉ là...”
Hàn Úc nói: “Không ổn chỗ nào?”
Vệ Từ nói: “Cẩn thận nhà vợ, coi chừng kẻ tiểu nhân.”
Anh đã học qua tướng thuật, kiếp trước đã xem cho Hàn Úc.
Chẳng qua khi đó, anh vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cảm giác được Hàn Úc sẽ gặp phải kẻ tiểu nhân, nhưng lại không biết ngọn nguồn vấn đề ở chỗ nào.
Kiếp này thì lại có thể thấy rõ mọi chuyện, đương nhiên phải nhắc nhở Hàn Úc.
Chân mày Hàn Úc cau lại, anh ta đầu quân cho Khương Bồng Cơ nhưng chưa từng nghĩ đến bên phía nhà vợ sẽ gây ra sóng gió gì.
Nhưng...
“Vấn đề rất lớn sao?”
Vệ Từ nói: “Liên quan đến tính mạng gia đình, một chút sơ sẩy là sẽ mất mạng. Trong lòng cẩn thận một chút chưa bao giờ là chuyện xấu.”
Giữa trán Hàn Úc vẫn nhíu chặt, anh ta nghiêm trọng nói: “Được, Úc sẽ chú ý.”