Hàn Úc biết thực lực của Vệ Từ, hai người không chỉ là sư huynh đệ đồng môn mà bây giờ3 còn là cộng sự dưới trướng một chủ công, Vệ Từ không thể nào đem chuyện này ra để gạ2t anh ta được. Vệ Từ dám thẳng thắn nói như vậy, e rằng sự việc còn nghiêm trọng hơn 0những gì anh nói.
Đột nhiên biết được chuyện này, tâm tình Hàn Úc hơi kỳ lạ.0
“Tử Hiếu có thể nhìn ra cặn kẽ hơn không?” Hàn Úc tận lực hạ thấp giọng, vẻ m3ặt nghiêm túc và lo lắng.
“Chủ công có mệnh cữu ngũ, trong mười năm tất nhiên sẽ...” Vệ Từ chỉ chỉ lên trời, để tăng sức thuyết phục, còn kéo cả chuyện Uyên Kính tiên sinh ra: “Thầy cũng từng xem qua tướng số cho chủ công, khi đó, thầy nói rằng cả người ngài ấy có ánh tím lượn quanh. Thế cục của lãnh thổ Đông Khánh bây giờ đã ngày càng rõ ràng, chủ công lại có lòng ấy, lập quốc lên ngôi đã là chuyện được định sẵn. Tai họa của huynh hẳn là có liên quan đến việc tranh giành giữa các phe phái sau khi lập quốc.”
Lời này của Vệ Từ không phải là nói linh tinh, Uyên Kính tiên sinh đúng là nhìn ra Khương Bồng Cơ có luồng sáng tím của đế vương.
Dẫu sao thì Uyên Kính tiên sinh và Trần đại sư, Lục Như chân nhân đều là những bậc cao nhân, có thể dễ dàng nhìn ra luồng sáng ấy.
Nhưng họ cùng lắm chỉ có thể nhìn ra trên người ai có luồng sáng đế vương, chứ không thể chắc chắn được đến cuối cùng ai mới ngồi lên ngôi cữu ngũ chí tôn.
Vệ Từ là người sống lại, kể cả câu hỏi cho điểm như hoàng đế đời tiếp theo là ai, anh nhắm mắt cũng có thể trả lời được.
Để Hàn Úc tin tưởng chuyện này, Vệ Từ khéo léo làm mờ trọng điểm, còn nhắc đến Uyên Kính tiên sinh để gia tăng độ tin cậy, quả nhiên Hàn Úc không còn hoài nghi.
Hàn Úc cau mày: “Tranh giành giữa các phe phái sau khi lập quốc ư?”
Anh ta không thích triều đình lục đục, thậm chí còn căm ghét chuyện này.
Dựa vào tính cách của anh ta, nếu thật sự xảy ra tranh giành phe phái thì anh ta cũng phải tránh xa mới đúng, sao lại chủ động cuốn vào đó?
Suy nghĩ đến lời Vệ Từ vừa nói “Cẩn thận nhà vợ, coi chừng kẻ tiểu nhân”, một ý nghĩ rõ ràng xuất hiện trong đầu anh ta, mây mù trước mặt bị xua đi. Hàn Úc mơ hồ đoán ra được cái gọi là “tranh giành phe phái” sẽ xảy ra chuyện gì rồi. Nếu đề phòng, cảnh giác trước thì sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hàn Úc nói: “Đa tạ Tử Hiếu đã cảnh báo trước.”
Vệ Từ cười nói: “Huynh và ta cùng một sư môn, sao phải nói lời cảm ơn?”
Không biết Vệ Từ nói lời nào không đúng, giữa trán Hàn Úc cau lại.
“Úc chưa hiểu biết gì nhiều về chủ công, có một chuyện, không biết có nên chú ý hay không.” Hàn Úc khó xử nói: “Cậu và ta phải lén lút để tránh hiềm nghi sao?”
Vệ Từ hơi bối rối: “Tránh hiềm nghi?”
Tránh cái gì nghi?
Mọi người đều cùng một phe cánh, còn cần phải tránh hiềm nghi gì sao?
Hàn Úc nói: “Ta và cậu đều là học trò của tiên sinh, tên Dương Tư kia cũng được coi là con nuôi của tiên sinh, cậu nói xem...”
Nếu không phải Vệ Từ nhắc nhở thì Hàn Úc quả thật không nghĩ đến phương diện này.
Dựa vào lập trường mà nói thì Hàn Úc, Vệ Từ và Dương Tư có quan hệ đồng minh.
Vệ Từ chậm một nhịp, lát sau mới phản ứng lại, nghẹn cười nói: “Văn Bân cũng đâu phải là người không phân biệt được công và tư, chủ công lại càng không phải hạng người đa nghi. Huynh và ta vốn là giao tình trong sạch giữa những người quân tử, chủ công sẽ không vì vậy mà đề phòng hay hoài nghi đâu. Huynh không cần phải lo lắng điều này.”
Hàn Úc nói: “Ta không lo chủ công hoài nghi, chỉ sợ những người khác sẽ nghĩ nhiều.”
Đừng thấy anh ta và Khương Bồng Cơ tiếp xúc không nhiều, nhưng chỉ dựa vào cuộc trò chuyện lúc trước, anh ta vẫn có thể khẳng định Khương Bồng Cơ không phải người đa nghi, thậm chí còn là người rất thoải mái. Điều Hàn Úc lo là những người dưới trướng Khương Bồng Cơ sẽ không thoải mái, nếu vì vậy mà sinh ra khúc mắc thì cũng không tốt.
Khi còn dưới trướng Hứa Bùi, Hàn Úc đã từng gặp rất nhiều mâu thuẫn tương tự, thậm chí vì thù riêng mà làm vướng chân đối thủ trong việc công nữa.
Anh ta không muốn sau này lại gặp phải những chuyện rắc rối như vậy.
Vệ Tử nói: “Đám Văn Chứng, Tử Thực và Hoài Du đều là những người hiểu lý lẽ cả, còn có chủ công ở bên trên nhìn xuống, họ sẽ không dám ồn ào đâu.”
Hàn Úc: “...”
Không hiểu sao lại có cảm giác chủ công là trưởng bối của tất cả mọi người, ngày nào cũng phải lo lắng, hòa giải những mâu thuẫn nhỏ của đám trẻ nghịch ngợm vậy.
Có sự đảm bảo, tâm tình của Hàn Úc cũng thư thái hơn.
Tuy nói Hàn Úc
là một “lính mới”, nhưng tên tuổi của anh ta vô cùng vang dội, mọi người đều biết cả.
Điều này cũng nhờ sự “đóng góp” của Dương Tư.
Ai bảo Hàn Úc suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của Dương Tư chứ?
Hàn Úc quy thuận, Dương Tư là người có tâm tình phức tạp nhất.
Là một “đứa trẻ” đáng thương liên tiếp bị Hàn Úc “hố”, gã quyết tâm muốn nện chết Hàn Úc trên chiến trường. Kết quả, người ta lại từ kẻ thù biến thành cộng sự, cả đời này Dương Tư cũng không còn cơ hội nào nữa. Cho dù trong lòng chửi đổng nhưng trên mặt vẫn phải cười tươi.
Đúng là tức chết mà!
Phát hiện ánh mắt chăm chú đầy “nóng bỏng” của Dương Tư, Hàn Úc cười khẽ, gật đầu đáp lại.
Dương Tư: “...”
Càng tức chết!
Khương Bồng Cơ triệu tập mọi người để họp sau khi khai chiến, nhân tiện để Hàn Úc ra mắt với mọi người.
Tâm tình Hàn Úc hơi phức tạp, bởi vì nội dung tổng kết sau cuộc chiến là về đêm tập kích trận doanh ngay trước khi thành Sơn Ủng bị công phá.
Tuy đại quân phản ứng kịp thời, nhưng kẻ địch xuất hiện quá nhanh, đại doanh bị đốt, phía Khương Bồng Cơ bị tổn thất không nhẹ.
Trên thực tế, cô đánh trận nhiều năm như vậy rồi, số lần bị kẻ địch đánh lén không dưới hai mươi.
Lần tổn thất này coi như là lần nặng nhất trong số đó.
Hàn Úc là người lập kế hoạch chính cho đợt tập kích này, tâm tình của anh ta vừa khó chịu vừa sung sướng đến mức không thể diễn tả bằng lời.
“Chiến tranh vô tình, bất luận sống chết, mọi người cần phải chịu trách nhiệm với tất cả tướng sĩ. Hy vọng mọi người cảnh giác, chớ nên sơ suất.”
Khương Bồng Cơ không hề nói Hàn Úc không tốt mà còn khẳng định kế hoạch và hành động của anh ta.
Dẫu sao, nếu là đối thủ thì đúng là không thể khinh thường Hàn Úc được.
Nếu không phải đại thế của Hứa Bùi đã mất, thật sự để cho Hàn Úc mạnh tay làm thì Khương Bồng Cơ sẽ không chỉ tổn thất chút ít như vậy thôi đâu.
Mọi người đều hô: “Vâng!”
Khương Bồng Cơ nhắc đến chuyện tập kích ban đêm, Hàn Úc nhân dịp nói một câu.
“Chủ công... Tạ Tắc, người dẫn quân hôm đó, thi thể bây giờ đang ở nơi nào?”
Hàn Úc để tay lên ngực tự hỏi mình không phụ lòng Hứa Bùi, nhưng vẫn cảm thấy nợ Tạ Tắc.
Nếu được, anh ta hy vọng có thể giữ toàn thây cho Tạ Tắc.
Đầu người chính là chiến công, Tạ Tắc lại là tướng lĩnh quân địch, đầu hắn rất đáng giá.
Nói không chừng đã bị ai chặt xuống làm chiến công rồi.
“Ta không rõ lắm.” Khương Bồng Cơ nhìn về phía Khương Lộng Cầm: “Khương Hiệu úy có biết không?”
Khương Lộng Cầm nói: “Bẩm chủ công, Tạ Tắc trọng thương, bị nhốt trong doanh trại của thương binh, vẫn chưa tỉnh lại.”
Vẫn sống sao?
Niềm vui ngoài ý muốn này khiến ánh mắt Hàn Úc chợt sáng ngời, nhưng lại nhớ đến tình cảnh hiện tại của mình và Tạ Tắc, vẻ mặt anh ta lại tối sầm.
Khương Bồng Cơ nói: “Văn Bân có thể thuyết phục được Tạ Tắc không? Hắn và Hán Mỹ có quan hệ khá sâu xa, nếu có thể thu vào dưới trướng thì không gì tốt hơn.”
Sâu xa?
Hàn Úc nghi hoặc: “Úc nắm chắc có thể thuyết phục, chẳng qua là... chưa từng nghe nói hắn có quan hệ sâu xa với hiệu úy Lý Uân.”
Dựa vào phản ứng của Tạ Tắc, chắc chắn đối phương không biết Lý Uân.
Khương Bồng Cơ tỏ ra không chút hứng thú, bĩu môi nói: “Cha của Hán Mỹ là dòng chính thế hệ trước của Tạ thị, hai người họ coi như là anh em chú bác.”
Lần này đến lượt Hàn Úc ngây ngẩn.
Có lẽ vì may mắn nên khi Hàn Úc lén đi thăm Tạ Tắc thì cũng là lúc đối phương vừa tỉnh lại.
Đáy mắt hắn còn tràn ngập mê muội, dường như không rõ chuyện gì đang xảy ra.