“Lang, lang quân... ngài...”
Tỳ nữ vội vàng tiến lên vài bước, Khương Bồng Cơ rất phóng khoáng mà uống cạn một vò rượu ngay trước mặt các cô, tuy ánh mắt vẫn tỉnh táo, nhưng bước chân đã bắt đầu loạng choạng, cơ thể không ngừng nghiêng sang bên nọ bên kia, trông như một con ma men đích thực.
Các cô không biết Khương Bồng Cơ đang say thật hay giả vờ, chỉ biết rằng nếu không xem chừng sát sao, vị lang quân này mà lao đầu xuống hồ nước nóng rồi xảy ra chuyện gì bất trắc, thì các cô cũng đi đời nhà ma luôn. Tuyệt đối không thể để khách quý xảy ra chuyện gì.
Khương Bồng Cơ tránh khỏi sự ngăn cản của hai tỳ nữ, ra khỏi phòng tắm nước nóng rồi hướng thẳng đến nhà thủy tạ phía trước.
Đây chính là cái gọi là tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao.
Cô không chủ động đến tìm hai tên kia tính sổ, nhưng chúng đã tự tìm đến cửa rồi.
Hai kẻ bị Khương Bồng Cơ nhìn chằm chằm vẫn chưa phát hiện rằng mình sắp rơi vào miệng cọp, còn đang bận nói nói cười cười với đối phương, một tay thì sờ mó khắp người thị nữ, thấy thị nữ tuy giận nhưng không dám phản kháng, nỗi khiếp sợ lúc ban sáng của bọn chúng mới được xoa dịu ít nhiều.
“Nếu hiền đệ thích thì ngay đêm nay cho truyền thị nữ này qua để thỏa nỗi sầu tương tư đi... Chậc chậc... Trông bề ngoài nghiêm chỉnh chưa này, không hổ là khách sạn suối nướng nóng hoạt động dưới danh nghĩa của Xương Thọ Vương điện hạ, mấy nữ hầu ở đây cô nào cô nấy đều xinh xắn đáng yêu...”
Vị “hiền đệ” nọ tuy trong lòng cũng rục rịch lắm, nhưng không thể thể hiện quá trắng trợn thế được, nếu không thì trông hạ lưu háo sắc quá.
“Sao… sao đệ có thể làm thế chứ? Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, đây lại còn là người đã lọt vào mắt xanh của huynh trưởng nữa...”
Tên này mặc trên người một bộ quần áo màu trắng rộng rãi, đai lưng thắt lỏng lẻo, lộ ra hơn nửa bộ ngựa, vì được nuông chiều từ nhỏ, da thịt vừa trắng vừa hồng, còn mịn màng hơn cả con gái, chỉ là bị tửu sắc bòn rút hết sinh lực, mặt mày nhợt nhạt, nhìn không có tinh thần mấy.
“Ôi dào, giữa chúng ta lại còn phải để ý cái này nữa hay sao? Đàn bà như quần áo, huynh đệ như tay chân, cũng chỉ là một đứa con gái không quan trọng mà thôi, hiền đệ thích thì cứ mang về mà hưởng...” Thanh niên kia khoát tay nói.
Vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vậy nên hai kẻ công tử trác táng này mới tâm đầu ý hợp đến vậy.
“Nếu huynh đã có lời thì đệ...”
Còn chưa kịp nói dứt câu thì mùi rượu nồng nặc đã xông vào mũi, tuy không đến mức khiến người ta bị sặc, nhưng đủ để che lấp mùi thơm trên cơ thể thị nữ.
Thanh niên ngẩng đầu lên, vô cùng khó chịu nhìn thiếu niên choai choai say khướt đang cầm bình rượu đứng chắn trước mặt mình.
“Có nhớ ra ta là ai không?” Khương Bồng Cơ híp mắt nhìn hai thanh niên ngồi trong thủy tạ với ánh mắt nửa cười nửa không.
Du khách xung quanh thấy không khí có vẻ căng thẳng, không khỏi hướng mắt qua hóng chuyện, kẻ thì lạnh lùng chờ xem kịch hay, kẻ thì âm thầm hiếu kỳ.
Kỳ đánh giá sắp tới, chẳng ai muốn dính phải chuyện phiền phức cả.
“Cái tên quái thai ở đâu ra thế này, ta làm sao biết ngươi là ai?”
Một gã thanh niên cười khinh miệt, gã không nhận ra Khương Bồng Cơ, còn tưởng cô chỉ là một du khách đến tắm suối bình thường.
“Ồ, không biết sao?”
Khương Bồng Cơ híp mắt, đột nhiên đến gần một trong hai tên.
“Con ma men này, tránh xa ta ra. Nơi này không phải khách sạn tầm thường, không phải nơi mấy kẻ hạng hạ đẳng được đặt chân vào đâu.”
Thanh niên hơi ngả về sau tránh né mùi rượu nồng trên người Khương Bồng Cơ, cũng không thèm che giấu sự ghét bỏ của hắn đối với cô.
Khương Bồng Cơ nhếch môi, nụ cười vừa gian xảo vừa ngang ngược.
Đang lúc hai thanh niên kia mất hết kiên nhẫn, định đẩy Khương Bồng Cơ ra, thì một cước giáng xuống...
“Áu!!“
Ùm một tiếng, nước nóng trong suối cạnh thủy tạ bắn lên tung tóe, mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn một trong hai tên thanh niên bị thiếu niên say rượu đạp thẳng xuống thủy tạ, ngã sấp mặt vào trong suối. Trọng điểm là, đạp thẳng mặt.
Vì bị tấn công đột ngột, quần áo vốn lỏng lẻo trên người thanh niên không trụ nổi, đai lưng tuột ra, vạt áo mở rộng, cơ thể trắng nõn lồ lộ. Thanh niên còn đang vùng vẫy, bị sặc mấy ngụm nước, trông đến là chật vật.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi cũng
xuống nốt đi!”
Mọi người còn chưa kịp hồi thần, Khương Bồng Cơ đã đá thêm phát nữa, tên còn lại cũng chịu chung số phận với “đàn anh” đi trước.
Lại một tiếng ùm thật to, nước bắn tung tóe, “đàn em” ngã thẳng lên người “đàn anh”, hai người lại vùng vẫy trong suối.
“Ha ha ha, nhìn có khác gì ếch lột da không?”
Khương Bồng Cơ cười ầm lên bước qua rào chắn, đứng trên hòn giả sơn cạnh thủy tạ.
“Nhìn gì? Mang rượu ra đây!” Khương Bồng Cơ quay đầu quát thị nữ đang đứng đần người một bên: “Mang rượu ra đây!”
Thị nữ như vừa tỉnh cơn mộng, đầu óc còn chưa hoạt động lại, hai chân đã tự động đi lấy rượu. Dường như cô quên rằng vào những tình huống thế này nên nói vài câu khuyên bảo là ổn nhất, phải cố gắng giải quyết mâu thuẫn của đôi bên, chứ không phải “nối giáo cho giặc”, lon ton đi lấy rượu cho Khương Bồng Cơ.
“Ai cho ngươi ngoi lên? Hửm?”
Khương Bồng Cơ cười, giẫm lên đầu một trong hai kẻ xui xẻo, dìm hắn vào nước, trên gương mặt non nớt không che giấu sự ác ý và sung sướng.
“Thằng ranh này là ai, dám động vào... Ặc...”
Gã chưa kịp nói xong đã bị Khương Bồng Cơ đạp xuống nước lần nữa, vì không đề phòng nên lại bị nước tràn vào mũi miệng.
“Ta là ai à?” Khương Bồng Cơ cầm vò rượu vừa được thị nữ dâng lên rồi mở nút, vừa ngửa đầu uống một ngụm lớn vừa thuận chân đạp đầu chúng xuống nước.
Người ngoài cuộc tuy đứng ngồi không yên, nhưng không có kẻ nào dám đứng ra ngăn cản Khương Bồng Cơ. Hai thanh niên kia cũng đâu phải “nhẹ tựa lông hồng” cho cam, thế mà bị thằng nhóc kia đá một phát xuống suối! Tuy là bị tấn công bất ngờ, nhưng hẳn là tên nhóc kia biết võ công, mà công phu cũng không phải hạng xoàng.
Nhìn dáng đi xiên xiên vẹo vẹo của thằng nhóc cũng biết là đã say bí tỉ, đầu óc lên mây rồi, giờ mà chạy ra can ngăn, bị nó nhận nhầm rồi đạp xuống suối thì đúng là nhục mặt.
“Ông trời vẫn đang theo dõi mọi hành động của các ngươi đấy. Có phải lúc đẻ các ngươi, mẹ các ngươi quên gắn não cho các ngươi, đến bản thân đắc tội ai mà cũng không biết, lại dám huyênh hoang ở đây uy hiếp ta, ai cho ngươi cái gan đấy!” Khương Bồng Cơ mắng to, khuôn mặt trở nên hung dữ, còn mang theo sát khí.
Thấy Khương Bồng Cơ như vậy càng không ai dám đến can, chỉ đành đi gọi quản lý của khách sạn.
“... Cứu, cứu với...”
Hai tên xui xẻo muốn ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng đành bất lực khi tốc độ chân của Khương Bồng Cơ còn nhanh hơn phản ứng của chúng, đầu chúng bị đạp cho choáng váng rồi.
Vạn bất đắc dĩ, chúng chỉ có thể mất mặt mà gào um lên kêu cứu, lại bị sặc thêm mấy ngụm nước nóng.
Chúng vừa cầu cứu, Khương Bồng Cơ cười càng khoa trương hơn, nhìn chúng như đang nhìn hai con chuột rơi xuống hố vôi.
“Tiểu lang quân, kẻ sĩ có thể giết chứ chớ làm nhục. Dù tiểu lang quân có thâm thù đại hận gì với hai vị này, cũng không nên làm nhục họ như vậy...”
Cho dù Khương Bồng Cơ đã “say”, những hành động ngông cuồng ấy vẫn khiến rất nhiều người bất bình.
Khương Bồng Cơ cười lạnh, trừng kẻ xin hộ với ánh mắt tàn nhẫn.
“Kẻ sĩ có thể giết chứ chớ làm nhục sao?” Cô lặp lại với giọng châm biếm: “Ta chân thành khuyên ngươi câu này, đã không biết ngọn nguồn mọi chuyện thì đừng có mà ăn nói vớ vẩn. Lời Thánh nhân dạy đều bị chó ăn hết rồi à? Hôm nay ta muốn làm nhục hai tên này đấy, ngươi nói gì được ta nào?”