“Đúng là đồ ngụy biện!”
Tổ Đức bị Khương Bồng Cơ nói đến nổi giận, thật sự khó mà duy trì được phong độ nữa.
Khương Bồng Cơ cười giễu cợt, cô liếc nhìn Uyên Kính tiên sinh rồi lại tiếp tục nhìn sang thanh niên tên Tổ Đức châm biếm: “Ngươi nói ta ngụy biện, sao không nhìn lại bản thân mình xem? Thánh nhân nói, dân quý quân nhẹ*, đến vua còn như thế, sĩ tộc làm sao quan trọng hơn dân được? Ngươi nói ta là nhờ vào công đức tổ tiên, nhưng ngươi có thể ở đây lắm lời với ta như vậy, không phải là vì nhờ có phước của tổ tiên để lại hay sao?”
*Coi trọng dân hơn vua.
Khương Bồng Cơ không có chút cảm tình nào với thanh niên tên Tổ Đức này, cô còn phát hiện tên này vừa có trái tim của Đức Cha vừa chuyên quên não.
Tổ Đức im lặng, Khương Bồng Cơ lại nói tiếp, chỉ là lần này không nói với anh ta mà là hỏi Uyên Kính tiên sinh.
“Học trò cứ nghĩ Uyên Kính tiên sinh vang danh tiên hạ, nhận đồ đệ thì cũng phải cực kỳ cẩn trọng, chứ sao lại nhắm mắt mà thu nhận một tên tính tình cực đoan, ngoan cố như vậy làm đệ tử?” Câu nói này không hề che giấu sự khinh bỉ của mình với Tổ Đức.
Lúc này Tổ Đức đã tức đến mức không nói được nửa lời, mặt đỏ tía tai.
Khương Bồng Cơ có công kích anh ta như thế nào anh ta cũng không quan tâm lắm, nhưng ảnh hưởng đến thầy giáo mà anh ta tôn kính thì lại khác.
Uyên Kính tiên sinh thì ngược lại không hề tức giận mà chỉ nhìn Khương Bồng Cơ với vẻ sâu xa.
“Con người không ai hoàn mỹ, thánh nhân còn như vậy, huống chi là phàm phu tục tử? Phận làm thầy thì phải dạy dỗ tất cả không phân biệt đối đãi gì, sau này mới có thể truyền đạo, truyền nghề, giải đáp. Tổ Đức mặc dù có khiếm khuyết nhưng cũng có ưu điểm, tiểu lang quân sao lại chỉ nhìn một mặt mà đánh giá được toàn bộ con người? Nếu như theo lời tiểu lang quân nói thì thư viện Lang Nha chẳng phải rỗng tuếch rồi sao. Lão phu đây cũng không phải là người thầy hoàn hảo, càng không xứng làm tấm gương cho người khác.”
Cũng chính bởi vì không đủ năng lực nên mới cần phải học, tính tình đã ăn sâu vào nết người ta, muốn uốn nắn cũng không phải ngày một ngày hai là được.
Uyên Kính tiên sinh bình tĩnh nói, nét mặt thậm chí còn mang một nụ cười làm Khương Bồng Cơ không mấy dễ chịu.
Nếu chỉ dùng một từ để miêu tả nụ cười của ông thì chỉ có thể là “Lão Hồ Ly”!
Uyên Kính tiên sinh nhận được sự kính trọng của người đời và học trò không chỉ vì hồi còn trẻ ông giành lại ba thành của Đông Khánh từ tay Bắc Cương, cũng không vì ông là một người thông thái, mà quan trọng hơn hết đó là thái độ đối đãi với học trò của ông - thái độ bình đẳng!
Bất luận là con cháu của người có chức tước cao quý hay thường dân tôi tớ, với ông cũng chỉ là học trò. Ông không vì trò này ưu tú hay có thân phận địa vị cao quý hơn người khác mà xem trọng người đó, cũng không vì trò kia tính cách không tốt hoặc thân phận thấp hèn mà xem thường.
Chỉ cần bản tính không xấu, gốc rễ không quá đồi bại, vẫn có thể uốn nắn, sửa đổi thì ông liền dày công dạy bảo.
Khương Bồng Cơ nói: “Tiên sinh thực ra chỉ đang tự bao che cho bên mình mà thôi.”
Uyên Kính tiên sinh bình tĩnh đáp: “Bản tính của Tổ Đức không xấu, chỉ là có chút cố chấp, có thể sửa đổi.”
Khương Bồng Cơ híp mắt lại, bỗng chỉ tay vào hai người đang cố trốn tránh ở dưới suối nước nóng và hỏi Uyên Kính tiên sinh.
“Vậy theo tiên sinh, hai người này thì sao?”
Thấy cô hỏi như vậy, không ít kẻ đang xem màn kịch hay nhao nhao banh tai lên, còn đương sự được nhắc tới thì vô cùng căng thẳng.
Bị Liễu Xa ghi thù, bọn họ xem như không có duyên với giới quan lại, nhưng nếu được Uyên Kính tiên sinh khen ngợi vài câu thì vẫn có thể xoay chuyển!
Uyên Kính tiên sinh bật cười, đưa tay vuốt chòm râu muối tiêu của mình, ánh mắt lóe sáng.
Người ta nói, ánh mắt có thể phản ánh tuổi tác chân thực của một người. Uyên Kính tiên sinh tuy biết chăm sóc sức khỏe nhưng bề ngoài nhìn cũng phải khoảng ba mươi, bốn mươi rồi, thế mà đôi mắt ông lại rất sáng, ánh lên vẻ tinh khôn. Nếu chỉ nhìn mắt thì căn bản không thể đoán ra được tuổi thật của ông.
Uyên Kính tiên sinh đã từng thấy người hay ghim thù, cũng từng gặp người hung hăng gây sự, nhưng kiểu như Khương Bồng Cơ thì lại rất hiếm thấy, ông nói: “Nhìn bề ngoài thì có vẻ khí phách, tô vàng nạm ngọc, nhưng
xét bên trong thì cặn bã thối rữa. Câu trả lời như vậy, tiểu lang quân đã vừa lòng chưa?”
Chỉ riêng Liễu Xa cũng khiến hai thanh niên kia khó sống rồi, cô còn tự mình ra trận.
Đây là cố tình chỉnh chết người ta mà.
Còn là ném đá giấu tay nữa.
Uyên Kính tiên sinh sao lại không nhận ra mình bị Khương Bồng Cơ coi như vũ khí mà sử dụng chứ?
Nhưng ông không thích so đo với vãn bối nên không vạch trần.
Uyên Kính đánh giá như thế, đối với hai kẻ kia quả không khác nào sét đánh ngang tai.
Mặc dù đang ở trong suối nước nóng ấm áp, nhưng toàn thân lại như rớt vào hầm băng, ớn lạnh từ chân lên đầu.
Liễu Xa chỉ cắt mất con đường danh vọng của bọn chúng, còn đánh giá của Uyên Kính đủ khiến bọn chúng không còn chỗ đứng ở Đông Khánh.
Khương Bồng Cơ hài lòng cười, con ngươi cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, vậy mà lại có vài phần giống Uyên Kính.
“Vãn bối mới vừa rồi uống nhiều rượu quá, mạo phạm đến tiên sinh, xin hãy thứ lỗi.”
Uyên Kính tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy là người già tuổi cao nhưng mắt ông không mù, ông thừa biết Khương Bồng Cơ rõ ràng là giả say.
“Không sao, có điều rượu nhiều hại gan, người trẻ tuổi ít đụng đến thì hơn. Tổ Đức, đi thôi.”
“Xin lỗi thầy, hôm nay là do con vô dụng nên mới để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa làm khó…”
Rời khỏi nhà thủy tạ, thanh niên tên Tổ Đức cúi đầu ấm ức như con gà trống thua trận.
Uyên Kính tiên sinh khép tay áo, chân bước thảnh thơi như đi dạo chơi.
“Tổ Đức, con thấy vị tiểu lang quân vừa nãy thế nào?”
Tổ Đức quay mặt đi, cơn giận trong lòng còn chưa nguôi: “Một tên dẻo mồm dẻo miệng, ngụy biện xảo trá.”
Uyên Kính tiên sinh không phản bác, chỉ nhướng mày hỏi tiếp: “Trừ cái đó ra?”
Tổ Đức im lặng, nghĩ một hồi cũng không nói ra được từ nào khác.
Uyên Kính tiên sinh thở dài, nói: “Con bị sự phẫn nộ và oán ghét che mờ mắt rồi, ảnh hưởng tới phán đoán đó là đại kỵ của mưu sĩ. Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, còn phải cẩn thận quan sát lời nói hành động, nghiên cứu nguyên nhân sâu xa… Nếu không, cho dù vị tiểu lang quân kia có là nhân tài xuất chúng, con cũng không nhận ra… vậy chẳng phải đáng tiếc sao?”
Ông bình tĩnh giảng giải, giọng điệu như là đang bàn việc nhà chứ không phải đang dạy dỗ học trò.
Tổ Đức không phục: “Tiên sinh nói cái tên thiếu niên choai choai kia là nhân tài xuất chúng?”
Đánh giá cao như vậy sao?
Uyên Kính tiên sinh dừng lại, lắc đầu cười với học trò mình.
“Độc nhất vô nhị.”
Tổ Đức nghẹn lời.
“Chỉ là người này quá cứng dễ gãy, tính cách thẳng thắn như vậy rất dễ chuốc lấy tai họa.” Uyên Kính tiên sinh trầm ngâm suy nghĩ, rồi thở dài: “Tựa như một khối ngọc thô, mặc dù có vẻ đẹp tự nhiên nhưng chưa được mài dũa kỹ lưỡng, người ngoài không biết được giá trị bên trong lại coi như cục đá…”
Quan trọng hơn nữa là, thân là nữ nhi mà lại mang mệnh đế vương.
Nghĩ đến đây, Uyên Kính tiên sinh khẽ nhíu mày.
Tuy già nhưng mắt ông không mù, Khương Bồng Cơ là trai hay gái ông vẫn nhận ra được.
Uyên Kính tán dương Khương Bồng Cơ như thế, trong lòng Tổ Đức có không phục nữa thì cũng phải bình tĩnh lại, dùng ánh mắt khách quan để đánh giá cô.
Anh ta tủi thân lẩm bẩm: “Học trò mắt kém, chỉ nhìn thấy người này hung hăng kiêu ngạo ức hiếp kẻ yếu...”
Uyên Kính tiên sinh cười như một Lão Ngoan Đồng, trêu ghẹo nói:
“Thế mới nói, lão phu là thầy còn con chỉ là trò thôi.”
Tổ Đức: “…”
Vâng, người là thầy, người nói gì cũng đúng hết.