“An Y Na... Cái tên này không giống tên con gái Đông Khánh, cô ta là người ngoại tộc sao?”
Sắc mặt Phong Cẩn thay đổi, trong lòng nổi lên chút dự cảm không lành.
Khương Bồng Cơ giơ tay chỉ về phương Bắc, cười đầy ẩn ý.
Phong Cẩn hiểu ra thân phận của đối phương, nhưng cậu không hề vui mừng mà tái mặt lại.
“Hôn ước đã được chỉ định, việc cô ta thành Nhị tẩu của Tứ điện hạ đã là điều chắc như đinh đóng cột... Sao Vu Mã Quân dám...”
Em chồng với chị dâu có gian tình, Vu Mã Quân không biết hắn ta đang làm việc gì sao?
Khương Bồng Cơ liếc mắt khinh miệt: “Vu Mã Quân đây là phát huy phẩm chất tốt đẹp của tổ tông. Thêm nữa, An Y Na kia gả vào hoàng thất vốn là không có ý tốt, cô ta dụ dỗ Vu Mã Quân, Vu Mã Quân cũng có tính toán riêng, hai kẻ này sao không quấn vào nhau cho được?”
Với dã tâm của Vu Mã Quân, cho dù An Y Na không cố ý quyến rũ thì chắc gì hắn đã nắm chặt được dây lưng quần của mình?
Cả hai đều không phải loại tốt đẹp gì.
Phong Cẩn do dự, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội: “Việc này...”
Khương Bồng Cơ nói khẽ: “Hoàng thất người ta bê bối, cậu gấp gáp lo lắng gì? Lệnh tôn sớm đã về hưu lánh nạn, lặng lẽ đợi tình thế thay đổi, cậu còn muốn bán mạng cho Đông Khánh hay sao? Dù cậu có nói An Y Na và Vu Mã Quân ở ngoài tằng tịu với nhau, thì cũng đâu có chứng cứ gì? Liên hôn giữa Đông Khánh và Bắc Cương là chuyện ván đã đóng thuyền, bất cứ chuyện gì cản trở đều sẽ bị diệt trừ sạch sẽ…”
Phong Cẩn nghe xong, sắc mặt lúc tốt lúc xấu, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Thôi, sự việc này đúng là không liên quan gì đến Cẩn...”
Dã tâm của Vu Mã Quân, Phong Cẩn hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn thông đồng với công chúa Bắc Cương An Y Na vì mục đích gì, Phong Cẩn cũng đoán được ít nhiều.
Chỉ là, Vu Mã Quân này chỉ có dã tâm mà không có não, không có cái nhìn đại cuộc, đây cũng là điểm khiến Phong Cẩn coi thường nhất.
Thông qua An Y Na tiếp xúc với hoàng thất Bắc Cương thì chẳng khác gì bảo hổ mày lột da đi, sẽ bị gặm đến xương cũng không còn.
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu, nhìn sườn mặt của Phong Cẩn nói: “Việc này không liên quan gì đến cậu, vậy ta nói một sự việc liên quan đến cậu nhé.”
Lòng Phong Cẩn giật thột, bình tĩnh hỏi cô.
“Việc gì?”
Khương Bồng Cơ nói: “Vừa nãy, trong lúc làm bài, có sĩ tử dùng Ngũ Thạch Tán, cởi sạch quần áo trước mặt mọi người... Đúng vậy, cậu không nghe nhầm đâu, tên kia cởi sạch sẽ trước mặt toàn bộ sĩ tử, còn lên tiếng trêu chọc Vệ Tử Hiếu - đồ đệ cưng của Uyên Kính tiên sinh.”
Phong Cẩn nghe đến ngây người, đôi mắt không tự chủ được mà trợn tròn.
“Này, này... Quả là hoang đường!”
Khương Bồng Cơ coi như chuyện cười mà kể lại cho Phong Cẩn, còn chế nhạo nói: “Cậu đó, phải cảm thấy may mắn vì bị thương không thể tham gia kì thi. Nếu không thì có khi tên ăn chơi kia lại để mắt đến khuôn mặt xinh đẹp của Hoài Du nhà ta đó…”
Phong Cẩn: “...”
Tại sao cậu cứ cảm thấy ngứa tay, chỉ muốn tẩn cho tên trước mặt này một phát chứ?
Khương Bồng Cơ mỉm cười: “Thôi, nhìn cậu thật thà như thế, ta không chọc cậu nữa.”
Phong Cẩn xụ mặt ra, Khương Bồng Cơ lại bật cười vui vẻ.
Hai người cùng nhau đi qua hành lang, nhìn xa xa như đang vừa nói vừa cười.
Đến lúc sắp rời khỏi vườn hoa, Khương Bồng Cơ lại phát hiện có ánh nhìn chăm chú khác thường. Cô bất giác ngưng cười, nhìn thẳng về phía ánh mắt kia.
Chỉ thấy một mảnh quần áo biến mất.
“Nhìn thấy người quen à?” Phong Cẩn hỏi cô.
“Coi như thế đi, nhưng mà đối phương phòng bị ta quá, cũng không biết ta chọc phải người ta chỗ nào nữa.” Khương Bồng Cơ lắc đầu. Vệ Từ thích tránh thì cứ tránh, cô lại muốn xem anh ta có thể giữ bí mật trong lòng được mấy ngày: “Hoài Du, cậu có biết nhiều về quận Lang Nha không?”
“Quận Lang Nha à? Cẩn lại quên rồi. Cậu sắp theo Uyên Kính tiên sinh đến Lang Nha học, cẩn tắc vô áy náy, quả
thực nên chịu khó tìm hiểu tình hình sĩ tộc ở Lang Nha.” Phong Cẩn cười, cho là Khương Bồng Cơ lo lắng vì việc theo học sau này: “Quận Lang Nha là khu vực giao tranh của quân đội, cũng là vùng đất thiêng sinh ra không ít nhân tài kiệt xuất, chính là nơi hội tụ của thế gia.”
Khương Bồng Cơ gật đầu, những điều này cô đã biết.
“Ta nghe nói, sĩ tộc quận Lang Nha mọc lên như rừng, đều không dễ chọc...”
Quận Hà Gian nhiều mỹ nữ, quận Lang Nha lại nhiều anh tài tuấn kiệt. Rất nhiều đại nho nổi tiếng đều đến từ Lang Nha, nên vị thế của hai vùng ở Đông Khánh rõ ràng không giống nhau.
Phong Cẩn trấn an Khương Bồng Cơ: “Quả thực không dễ chọc, song chỉ cần cậu an phận một chút, với thân phận của Liễu Quận thủ thì sẽ không ai cố ý làm khó cậu đâu. Còn chưa nói đến việc cậu vào thư viện Lang Nha học, cũng sẽ được Uyên Kính tiên sinh bảo vệ, cậu sợ cái gì chứ?”
Chỉ cần cô không làm loạn, cô tuyệt đối có thể sống rất tốt ở quận Lang Nha.
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Vậy thì, cậu nghe qua Vệ thị Lang Nha chưa?”
Phong Cẩn nghe xong nhíu mày, lục lọi trí nhớ hồi lâu.
“Vệ thị Lang Nha à? Có một chút ấn tượng. Cẩn nhớ không nhầm thì Vệ thị Lang Nha là một chi tách ra từ Vệ thị Biện Châu từ triều Đại Hạ dựng nước không lâu. Nhưng mà chi này nhân khẩu suy yếu, đã sớm xuống dốc, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.”
Biện Châu nằm ở Trung Chiếu, ở đó Vệ thị cũng được coi là thế gia hạng nhất, vô cùng hưng thịnh.
“Vậy cậu có biết tình hình Vệ thị Lang Nha hiện tại thế nào không?”
Khương Bồng Cơ truy hỏi.
“Nghe nói, chi Vệ thị Lang Nha này đã trở lại Vệ thị Biện Châu, trở về với tổ tông. Nói là trở về, nhưng thực ra cũng là phụ thuộc vào người khác, ăn nhờ ở đậu mà thôi. Nếu không làm như vậy, không biết chừng hiện giờ đã nghèo túng, rơi vào cảnh thứ dân bần hàn...”
Mục quan trọng nhất của kỳ thi đánh giá là “gia thế”, chiếm tỉ trọng rất lớn, mà thứ dân bần hàn chỉ là “hạng kém”.
Tìm về cội nguồn cũng coi như dưới bóng đại thụ, chỗ nào cũng mát, dù sao họ cũng là cùng một tổ tông. Bất kể cuộc sống như thế nào, thì ít nhất vẫn là thế gia vọng tộc danh tiếng lẫy lừng chứ không phải thứ dân bần hàn.
Khương Bồng Cơ cau mày nói: “Ý của Hoài Du là, Vệ thị Lang Nha đã dời đi, cả tộc trở về Trung Chiếu rồi sao?”
Nếu là như vậy, Vệ Từ có lẽ không phải là Vệ thị Lang Nha, chỉ là trùng họ thôi?
“Có lẽ là vậy.” Phong Cẩn lắc đầu, nói với vẻ đáng tiếc: “Đã phân chi, thì tình huống bình thường không thể trở về dòng tộc. Vệ thị Lang Nha lựa chọn như thế cũng là đến bước đường cùng rồi... Sao Lan Đình lại có hứng thú với chuyện này thế?”
Cô lắc đầu đáp: “Không có gì, chỉ là tò mò hỏi một câu mà thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói, về đến phòng tiệc, lại xem múa hát thêm một lát.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy phía xa có người dùng Ngũ Thạch Tán trước mặt mọi người, vẻ mặt gã ta phiêu phiêu hưởng thụ, trong lòng cô giật mình, bỗng nhớ ra cái gì đó.
“Hoài Du, huynh có biết Ngũ Thạch Tán xuất hiện ở Đông Khánh từ lúc nào không?”
Phong Cẩn bất đắc dĩ nói: “Lan Đình đúng là coi trọng Cẩn, nhưng Cẩn không phải việc gì cũng biết, làm sao biết được chuyện này chứ?”