“Chẳng lẽ không có thời gian đại khái à?” Khương Bồng Cơ lờ mờ phỏng đoán nhưng lại không có chứng cứ xác thực.
Trước đây cô từng đọc nhiều sách vở, đúng là có thấy vài câu ghi chép về Ngũ Thạch Tán. Theo dã sử ghi lại, tiền triều có một vị phương sĩ vân du tiến dâng cho hoàng đế Đại Hạ một đơn thuốc thần kỳ có thể tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ, bổ sung dương khí của đàn ông, nâng cao chất lượng chuyện giường chiếu. Phương thuốc đó chính là Ngũ Thạch Tán, ngoài ra nó còn có công dụng điều trị bệnh cảm lạnh nên còn gọi là Hàn Thực Tán.
Trước khi năm nước phân tranh, Ngũ Thạch Tán vẫn là là bài thuốc bí truyền chốn cung đình, chỉ thiên tử mới được hưởng thụ. Về sau, đơn thuốc được ca tụng thành thần dược này đã không còn tin tức. Tới khi xuất hiện lần nữa, nó nghiễm nhiên trở thành trào lưu được giới sĩ tộc quyền quý săn lùng.
Phong Cẩn cau mày, lắc đầu nói: “Việc này ta không rõ lắm, nếu Lan Đình tò mò thì để Cẩn về tìm hiểu.”
Khương Bồng Cơ gật đầu: “Vậy thì phiền cậu rồi.”
Phong Cẩn nghĩ lại, chợt cảm thấy Khương Bồng Cơ đột ngột hỏi thăm về vấn đề này có chút quái dị.
“Ngũ Thạch Tán có vấn đề gì à?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Vấn đề lớn là đằng khác. Cậu nhìn xem, những người dùng Ngũ Thạch Tán lâu có còn tỉnh táo nữa không? Cả ngày cứ ngây ngây dại dại, trông như chỉ muốn đi gặp tổ tông bất cứ lúc nào vậy. Hơn nữa còn mặc kệ chính sự, hành vi hoang đường, tính tình lại càng không ổn định, bây giờ uống thuốc xong còn cởi đồ trước mặt mọi người. Nếu trong trạng thái bình thường thì có ai cởi sạch đồ của mình, phơi bày thân thể lõa lồ cho người khác nhìn chứ?”
Phong Cẩn thường xuyên nghe người ta khen Ngũ Thạch Tán tốt thế nào, dùng xong thoải mái ra sao, nhưng chưa từng đụng đến mấy thứ này. Nếu cậu cũng sa vào như mấy tên công tử chơi bời lêu lổng kia thì chưa cần nói đến cái khác, phụ thân sẽ là người đầu tiên xử lý cậu rồi. Nghe Khương Bồng Cơ nhắc nhở như vậy, Phong Cẩn tỉnh táo lại, mơ hồ hiểu ra được điều gì.
“Ngũ Thạch Tán sẽ gây nghiện.” Khương Bồng Cơ lạnh mặt nói. Cô không quan tâm tới mấy thứ lạc hậu này, nhưng tố chất cơ thể của người viễn cổ quá kém, khả năng bị nghiện rất cao: “Nếu dùng lâu thì quá trình cai nghiện sẽ vô cùng cực khổ, người bình thường không thể chịu được.”
Vẻ mặt Phong Cẩn có chút kỳ quái: “Có điều người dùng Ngũ Thạch Tán phần lớn là thuộc giới quý tộc, dân thường sẽ không bị liên lụy...”
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Nghe cậu nói cứ như thể bây giờ dân chúng là người cầm lái vậy.”
Phong Cẩn im bặt, hồi lâu cậu mới nói: “Cẩn sẽ điều tra chuyện này ngay.”
Khương Bồng Cơ cụp mắt xuống. Cô không chắc vụ Ngũ Thạch Tán này có phải là một âm mưu hay không, nhưng có thể khẳng định rằng thứ này giống như chất xúc tác của tai họa ngầm vậy.
Rời khỏi biệt uyển hoàng thất, một mình cô ngồi trong buồng xe xem tài liệu về Ngũ Thạch Tán mà khán giả livestream tìm được. Khá giống với thông tin cô đọc được trong dã sử, theo các khán giả cung cấp, mới đầu Ngũ Thạch Tán chỉ dùng để điều trị bệnh cảm lạnh. Tuy nhiên bởi vì có vài kẻ thay đổi phương thuốc, biến thuốc chữa bệnh thành độc dược, rồi truyền đến tầng lớp sĩ tộc, thứ này mới trở thành mặt hàng thời thượng phổ biến.
Ngũ Thạch Tán do phương sĩ vân du dâng cho hoàng đế Đại Hạ vốn là phương thuốc dưỡng sinh, vậy mà lại bị hoàng đế lạm dụng.
Sau đó là thời kì năm nước phân tranh, phương thuốc bí truyền Ngũ Thạch Tán cũng rơi vào tay quốc gia nào đó.
“Cái thứ hại người này...” Khương Bồng Cơ lắc đầu ngao ngán.
Về đến Phong phủ, Đạp Tuyết đã chuẩn bị sẵn nước nóng và quần áo sạch sẽ cho cô. Khương Bồng Cơ tắm xong, để tóc thấm hơi nước bước ra, Đạp Tuyết dùng khăn vải lau khô giúp cô.
“Hiếu Dư, mang bản đồ ra đây cho ta.”
Khương Bồng Cơ mở tấm bản đồ ra, nội dung bên trong là do cô đích thân vẽ, còn ghi chú bằng rất nhiều chữ nho nhỏ.
Khi mái tóc gần khô hết, Khương Bồng Cơ cho Đạp Tuyết lui xuống, cô quay sang nói với Từ Kha: “Hình như phụ thân ta muốn từ quan.”
Từ Kha sửng sốt, ngẩng phắt đầu nhìn cô: “Lão gia muốn từ quan? Nhưng...”
Năm nay Liễu Xa mới bao nhiêu tuổi chứ? Ông còn chưa tới bốn mươi, vừa mới qua ba mươi thôi mà, sao lại muốn từ quan sớm vậy chứ?
“Bây giờ quận Hứa là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu không phải tay phụ thân cứng rắn thì làm sao có thể giữ được đến bây giờ?” Ánh mắt Khương Bồng Cơ lóe lên sát khí: “Hai châu giáp với quận Hứa vốn đều gặp nạn thiếu lương thực, nhưng chỉ dựa vào mình quận Hứa mà chống chọi qua được, ai
nhìn không nóng mắt chứ? Không chỉ đám sĩ tộc mà ngay cả vị hoàng đế đang tại vị cũng ghen tị vô cùng, hẳn là sẽ kiếm chuyện làm khó. Trước khi đến Thượng Kinh, phụ thân đã có ý định từ quan, có lẽ chuyện này cứ thế diễn ra thôi...”
Từ Kha nhíu mày, khẽ nói: “Nhưng nếu như lão gia từ bỏ quận Hứa, không có chỗ dựa thì cũng khó mà được yên ổn.”
Tuy rằng Liễu Xa không đuổi tận giết tuyệt đám sĩ tộc quận Hứa nhưng cũng đắc tội với một đống người rồi.
“Vậy thì phải xem nên chọn thế nào, địa thế quận Hứa dễ tấn công khó phòng thủ, mà binh lực lại yếu kém. Nếu Đông Khánh... Chỗ này chắc chắn sẽ thành miếng thịt béo người người đều muốn tranh giành, có khác nào trẻ con cầm vàng ra chợ chơi đâu? Thay vì nắm trong tay số lương thực không cách nào giữ được, chi bằng tạm thời từ bỏ, kiếm một nơi khác, lấy lùi làm tiến.”
Từ Kha lặng thinh chốc lát mới nói: “Kha tưởng rằng, nếu lão gia dâng tấu xin từ quan, khả năng cao sẽ được thăng lên chức Châu mục.”
Người sáng suốt đều biết quận Hứa đã là quận sản xuất lương thực lớn, là mảnh đất tốt nhất của Đông Khánh. Liễu Xa phải mất đến mấy năm mới đưa nó vào guồng, nếu bây giờ ông từ quan, thiên hạ sẽ chỉ nghĩ là hoàng đế quá tham lam. Để chặn miệng của quần chúng, hoàng đế sẽ thể hiện nhân đức của mình bằng cách thăng Liễu Xa lên chức Châu mục. Mặc dù bề ngoài là thăng chức nhưng thực tế là âm thầm cắt giảm quyền lực, có điều danh tiếng dễ nghe hơn.
“Ta cũng nghĩ như thế. Hiện nay trong sáu châu hai mươi mốt quận của Đông Khánh thì chỉ còn Sùng Châu là thiếu Châu mục...”
Nghe đến Sùng Châu, Từ Kha nhăn nhó: “Nhưng Sùng Châu...”
Sùng Châu nằm ở phía bBắc Đông Khánh, giáp với Bắc Cương, chỉ có hai quận là Thượng Ngu và Trường Hòa. Kỳ Quan Nhượng chính là người thuộc quận Thượng Ngu.
Sáu thành bị mất trước kia đều thuộc quận Thượng Ngu, hiện giờ vẫn còn ba quận nằm trong tay Bắc Cương. Vì chiến tranh giữa Bắc Cương và Đông Khánh kéo dài nhiều năm nên Sùng Châu đã trở thành mảnh đất loạn lạc, nhân khẩu thưa thớt.
Hiện tại Đông Khánh và Bắc Cương có mối liên hôn, Nam Thịnh lại đến mượn binh, theo như tính cách của tên hoàng đế mất não kia thì không chừng sẽ điều quân đội đang trấn giữ Bắc Cương đi, đến lúc đó Sùng Châu chính là con mồi béo bở của Bắc Cương, cái chức Châu mục của Sùng Châu cũng khó nhằn lắm.
Nhưng mà chính vì khó nhằn nên Liễu Xa đến nơi đó mới có thể giành được lợi ích lớn nhất.
Ngay từ đầu Khương Bồng Cơ đã nhắm trúng nơi này.
“Chỉ có ở Sùng Châu mới được quang minh chính đại chiêu binh mãi mã... Cho dù hai nước đã liên hôn thì ba thành của quận Thượng Ngu vẫn nằm trong tay Bắc Cương, lãnh thổ quốc gia không thể để mất.”
Khương Bồng Cơ nói, Từ Kha chăm chú nghe.
“Cái đất Sùng Châu này còn có một ưu thế quan trọng...”
Cô viết ba chữ “ít sĩ tộc” ra.
Điều này có nghĩa là sự ràng buộc và cản trở cũng ít.
Từ Kha nghiêm túc suy nghĩ, dần hiểu được lựa chọn của Khương Bồng Cơ.
Nhìn bề ngoài Sùng Châu là nơi hung hiểm, nhưng thật ra lại ẩn chứa cơ hội lớn.
“Sùng Châu tiếp giáp với quận Hứa, phụ thân quản lý quận Hứa nhiều năm, chắc chắn đã để lại tay chân rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, Quận thủ mà triều đình cử đến chắc chắn không thể nắm giữ được toàn bộ quận Hứa, hay nói cách khác, quận Hứa vẫn nằm trong tay phụ thân...”
Binh lính ở Sùng Châu, lương thực ở quận Hứa, hai bên hợp nhất mới là thứ mà Khương Bồng Cơ muốn.
“Ngoài việc này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, Sùng Châu trồng rất nhiều đàn hương.”
Qua xác nhận của người xem phòng livestream, cây đàn hương có tính chất tương tự với cây thanh đàn của họ, có thể làm nguyên liệu sản xuất ra giấy Tuyên Thành.