Uyên Kính tiên sinh nhìn cá chép bơi quanh trong hồ nước, nói với giọng ôn hòa: “Về được là tốt rồi.”
Thân thể Hàn Úc thì không sao, nhưng tinh thần lại mệt mỏi.
“Học trò bất hiếu, làm liên lụy thầy suýt chút nữa bị vấy bẩn anh danh cả đời.”
Thấy Hàn Úc quỳ rạp dưới đất, Uyên Kính tiên sinh cười nhạo: “Đứng lên đi, bình thường cũng đâu thấy con ngoan ngoãn biết điều như vậy chứ.”
Hàn Úc lo sợ bất an, không biết thầy đã dùng cái gì trao đổi với Bắc Cương để cậu có thể an toàn trở về. Nếu chuyện này bị người ta gióng trống khua chiêng rồi đơm đặt, nói Uyên Kính tiên sinh lén lút qua lại với Bắc Cương thì nguy.
“Không sao, lá thư ta viết sẽ không trở thành nhược điểm cho kẻ gian lợi dụng đâu, con cứ cuống lên làm gì?”
Hàn Úc nghe vậy mới dám thở phào.
Uyên Kính tiên sinh vẫy tay với cậu: “Qua đây, đến đứng trước mặt ta.”
Hàn Úc ngoan ngoãn nghe theo đi đến bên cạnh, Uyên Kính tiên sinh nhấc tay, nhéo một cái lên mặt cậu.
Lúc sau, ông lộ ra vẻ mặt phức tạp chẳng rõ là vui vẻ hay lo lắng, khiến Hàn Úc khó hiểu.
“Thôi con đi đi, xong rồi đấy, gọi Tử Hiếu qua đây cho thầy.”
Uyên Kính tiên sinh tiếp tục lấy thức ăn cho cá ném vào hồ, không nhìn Hàn Úc lấy một cái.
Hàn Úc chưa từng thấy thầy mình như vậy bao giờ, nỗi lo sợ vừa chìm xuống lại dần dần dấy lên. Tuy vậy, cậu vẫn nghe lời mà gọi Vệ Từ đến.
Không ngờ vừa gặp mặt, Vệ Từ đã nói với cậu một câu: “Quả nhiên là khác đi.”
“Cái gì khác cơ?” Hàn Úc bị nhìn chằm chằm mà rùng cả mình.
“Không có gì...” Vệ Từ cụp mắt nói: “Thầy đã gọi ta qua thì không nên để người phải đợi lâu.”
Sau khi được chứng thực, tâm trạng Vệ Từ tốt dần lên, bỏ lại Hàn Úc đang không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Hàn Úc buồn bực: “Mấy người này... sao cứ quái dị thế nào...”
“Thế giới rộng lớn, không gì là không thể. Cùng là một người mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã thay đổi như thể biến thành người khác. Ta sống mấy chục năm đều là uổng phí rồi...” Vệ Từ vừa lại gần, Uyên Kính tiên sinh đã cảm khái: “Tử Hiếu, con nói xem, lần tai kiếp này là phúc hay họa?”
Vệ Từ đáp: “Với Đông Khánh là họa không phải phúc, nhưng với Văn Bân thì là phúc không phải họa.”
Thế tử Trấn Bắc Hầu mất mạng, chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của Vệ Từ. Không cần nghĩ cũng biết, sau khi ngòi nổ được châm lửa, tình hình Đông Khánh trong mấy năm tới sẽ ngày càng nghiêm trọng, thời loạn cũng sẽ ập đến sớm hơn trong trí nhớ của anh.
Họa phúc liền kề, Đông Khánh gặp vận xui, Hàn Úc lại hưởng lợi.
Năm ấy, Vệ Từ đã sớm rời khỏi Đông Khánh nhưng vẫn thư từ qua lại với bạn đồng môn, ít nhiều cũng biết được tình hình của họ.
Hàn Úc bị tịch thu tài sản và diệt tộc.
Xét riêng về tướng mạo, cậu ta phúc duyên mỏng, nội viện có hoa đào kiếp, cung phu thê* u ám, vì họa đàn bà mà chết lúc tráng niên.
*Trong xem tướng, cung phu thê chỉ phần da từ đuôi mắt đến thái dương. Thời cổ quan niệm rằng, nếu cung phu thê có dị dạng, ví dụ như bớt, sẹo hay mụn ruồi sẽ khiến vợ chồng bất hòa, tình cảm gặp nhiều khó khăn.
Thực tế cũng đúng như vậy, Hàn Úc ở tuổi trung niên vì nhà vợ làm phản mà bị đánh giá, sau khi mọi chuyện bị bại lộ, Hàn Úc viết thư tự thú rồi nuốt vàng tự sát.
Vệ Từ theo học Uyên Kính, trình độ xem tướng cũng khá, đương nhiên nhận ra sự biến hóa về tướng mạo của Hàn Úc.
Uyên Kính cười: “Nếu vậy thì Liễu Hi quả đúng là chân mệnh thiên tử.”
Vệ Từ khẳng định lại lần nữa: “Đúng vậy, thưa thầy.”
Uyên Kính nghe thế, ban đầu thì vui mừng nhưng sau đó lại khẽ nhíu mày: “Đó vẫn chỉ là một viên ngọc thô chưa được mài giũa, tuy có Liễu Trọng Khanh dẫn dắt nhưng hiệu quả vẫn không đáng kể, còn tàn nhẫn và hung bạo lắm. Nếu không thay đổi thì sợ rằng không thể trở thành minh quân vang danh thiên cổ...”
Vệ Từ im lặng, anh có nên nói rằng, bệ hạ bây giờ đã là kiềm chế hơn trước kia nhiều lắm rồi không?
Cô không phải minh quân vang danh thiên cổ, thậm chí còn không được tính là minh quân. Sách sử nửa khen nửa chê, có kẻ tán tụng cô là thông thái sáng suốt, có kẻ lại chửi bới cô là kẻ bạo ngược. Vế trước phải chờ bàn bạc đã, còn vế sau thì lan truyền la liệt.
Uyên Kính tiên sinh nghiêng đầu như đang rơi vào suy nghĩ. Với một người đàn ông bốn năm mươi tuổi mà nói, động tác này có hơi “bị” đáng yêu quá mức, nhưng nếu là một người có tâm hồn tươi trẻ tràn đầy sức sống thì lại vô cùng hợp.
Vệ Từ nhẹ nhàng đáp: “Đó là ngọc thô chứ không phải một cục đá. Nếu là đá thì dù có mài giũa thế nào, bản chất của nó vẫn chỉ là cục đá mà thôi. Ngọc thô thì không như thế.” Anh không biết thứ gì đã thay đổi, nhưng anh thấy được sự thay đổi ở Khương Bồng Cơ.
Uyên Kính tiên sinh nghe vậy bèn cười, đưa tay gõ đầu Vệ Từ.
“Nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Vệ Từ xấu hổ cúi đầu.
***
Chuyện Hàn Úc thoát khỏi hiểm cảnh đã ngấm ngầm truyền khắp Thượng Kinh, những người theo dõi sát sao chuyện này đều nhận được tin tức.
“Không biết Uyên Kính tiên sinh đã viết gì trong thư mà khiến Bắc Cương dễ dàng nhún nhường như thế...”
Phong Cẩn đang sống những ngày tháng “dưỡng bệnh” thoải mái, tuy không thể tham gia kỳ thi đánh giá cũng khiến cậu có hơi thất vọng, nhưng đã mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Người khác còn đang múa bút thành văn, ôm sách đọc ngày đọc đêm, cậu lại ngồi uống rượu, chơi cờ cùng Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ bĩu môi: “Có thể khiến đám Bắc Cương đầu óc ngu si tứ chi phát triển ấy cúi