Rầm!
Hoàng Tung đấm mạnh một đấm lên bàn, vẻ mặt đầy tức giận dữ tợn, một quyển thẻ tre viết đầy chữ bị anh ta quăng xuống đất.
Phong Giác ở bên ngoài mà vẫn nghe thấy tiếng vang lớn bên trong lều, lính gác hành lễ rồi vén màn mời cậu bước vào.
“Bá Cao, sao thế? Chuyện gì khiến huynh giận đến vậy?” Phong Giác vừa bước vào lều đã nhìn thấy chiếc bàn đã bị Hoàng Tung đập nứt một đường, trong lòng cậu hoài nghi, bèn hỏi Hoàng Tung với giọng lo lắng: “Vừa rồi Giác được báo lại sang gặp huynh bàn chuyện gấp.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Phong Giác giúp Hoàng Tung bình tĩnh lại một chút, anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn xuống cơn giận đang trào lên trong lòng.
Hoàng Tung chỉ vào quyển thẻ tre đang nằm lăn lóc dưới đất với ánh mắt đầy sát khí như gặp phải kẻ thù truyền kiếp.
“Hoài Giới, đệ tới xem bức thư dưới đất kia đi... Tên loạn thần tặc tử Xương Thọ Vương dám xấc láo coi trời bằng vung!”
Giọng anh ta vì giận dữ mà có chút khàn, nghe mệt mỏi hơn bình thường rất nhiều.
Phong Giác hơi cúi người nhặt quyển thẻ tre lên mở ra, đôi mày đẹp vừa đọc vừa cau lại.
Cậu bình tĩnh hơn Hoàng Tung nhiều, dù nội dung trên bức thư khá giật mình nhưng cậu vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, trấn định nói: “Chiêu này của Xương Thọ Vương nhìn thì bình thường nhưng đúng là vô cùng độc ác, ông ta muốn đưa Bá Cao huynh vào chỗ chết!”
Hoàng Tung cũng không phải kẻ không não như Xương Thọ Vương, khi anh ta vừa thấy quyển thẻ tre nằm trong lều liền ý thức được có chuyện không hay xảy ra, thậm chí ngay cả da đầu cũng run lên, một cảm giác nguy cơ chưa từng có xông thẳng lên não, bèn vội vàng gọi Phong Giác tới bàn bạc.
Phong Giác ngồi phía dưới, cậu đặt quyển thẻ tre sang một bên như thể đó là quái vật mãnh thú vậy.
Chữ viết trên thẻ tre tuy rất mềm mại vô hại, nhưng nội dung bên trong có thể nói là độc địa như rắn rết, chỉ cần bị cắn một chút là lập tức có thể đi uống trà với Diêm Vương rồi.
“Xương Thọ Vương và Hoàng thượng đúng là anh em ruột với nhau, ai cũng đa nghi cả.” Phong Giác mỉa mai, vô cùng coi thường hoàng gia: “Tuy bức thư này do Xương Thọ Vương đưa tới, nhưng nếu Bá Cao thuận nước đẩy thuyền đầu quân cho ông ta, ông ta cũng sẽ không tin tưởng huynh, vì thế mục đích thật sự của bức thư này e là muốn ly gián Bá Cao và Hoàng thượng, ý đồ mượn đao giết người.”
Người bề trên tính tình đa nghi, đây cũng không hoàn toàn là tật xấu, nhưng đa nghi tới mức nghi thần nghi quỷ thì đúng là chẳng được lợi chút nào.
Xui xẻo làm sao, đương kim Thánh thượng và Xương Thọ Vương đều dính phải thói xấu này.
Tuy biết bức thư này là chiêu bài Xương Thọ Vương muốn bẫy người, nhưng khi tin này truyền tới Hoàng cung thì con đường làm quan của Hoàng Tung cũng coi như tiêu tùng.
Mất chức là chuyện nhỏ, chỉ e ngay cả tính mạng cả nhà cũng không giữ được.
Từ khi Thượng Kinh xảy ra động đất, Hoàng đế hạ chỉ dời đô tới Kham Châu, Xương Thọ Vương giả truyền thánh chỉ mang binh rời khỏi đất phong vây khốn Kham Châu suốt mùa đông, Hoàng đế đã càng ngày càng đa nghi, bất kỳ một tiếng gió thổi cỏ lay nào cũng có thể kích thích tinh thần ông ta.
Đến nay đã không biết bao nhiêu trung lương bị Hoàng đế giết lầm, cả triều đình đều rơi vào sợ hãi.
Hoàng đế đang dùng quyền lực trong tay giết hại bất cứ sự tồn tại nào khiến ông ta cảm thấy không vui, ngứa mắt khó chịu.
Dời đô tới Kham Châu mới được bao lâu?
Tuy không tới mức máu chảy thành sông, nhưng ông ta cũng đã giết tới mức ai nấy đều kinh hoàng sợ hãi, khắp nơi rơi vào bất an lo lắng.
Danh môn sĩ tộc Kham Châu đều không dám xen vào chuyện triều chính, không dám bàn luận về dân sinh, không dám nghiên cứu đạo trị quốc, không dám đề xuất dưỡng binh an dân, những thứ này thậm chí bị người mỉa mai là chuyện dung tục, hội thơ nhã tập chỉ dám bàn chuyện ong bướm hoa cỏ, nói văn hoa của “tán dóc”.
Không khí lo sợ bất an tràn ngập khiến Phong Giác vừa đau lòng vừa bó tay, đối với vị Hoàng đế này cậu đã hết biết nói gì thêm rồi.
Ba đứa con trai nhà Phong thị không một ai đơn giản.
Phong Giác đã nhìn ra, nếu tình hình “tán dóc” này lan rộng, đất nước này sẽ tiêu tùng.
Dù tất cả mọi người đều biết Xương Thọ Vương làm vậy để hãm hại Hoàng Tung, nhưng với tính cách đa nghi của Hoàng đế, ông ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng Hoàng Tung.
Nếu Hoàng đế còn một chút lý trí, ông ta hẳn sẽ