Vệ Từ rất hiểu cô, một khi cô bận liền không coi mình là con người, không có ai nhắc nhở thì cô sẽ không ăn cơm.
Lúc còn trẻ thì thế nào cũng được, lớn tuổi rồi dạ dày sẽ không chịu nổi
Khương Bồng Cơ sau khi nghe anh nhắc nhở thì giơ tay xoa xoa bụng mình, mấy bữa không ăn, đói đến mức mất hết cảm giác rồi.
“Tử Hiểu không nói thì ta cũng quên mất việc này.” Vệ Từ bật cười, anh kéo bàn ăn lại bày hộp cơm lên, mùi thơm của thức ăn xông vào mũi
Điều kiện ở quân doanh không tốt, hoa quả, rau xanh ở Bắc Cương lại ít nên binh sĩ không ăn lương khô thì ăn thịt khô ướp muối, mùi vị rất không ngon
Chiến lợi phẩm hôm nay không ít nên Vệ Từ bảo nhà bếp để lại cho anh một miếng thịt ngon có nạc có mỡ và một ít hoa quả khô sơn dã
Khương Đồng Cơ nhìn Vệ Từ bỏ đồ ăn trong hộp ra, hít hà mùi thơm của thức ăn, bụng cô vốn chẳng có động tĩnh gì cũng bắt đầu kêu ục ục
“Hình như tay nghề của đầu bếp không được tốt thế này, là Tử Hiểu đặc biệt làm cho ta?” Đầu bếp chỉ biết nấu nồi cơm lớn và nồi thức ăn lớn, chỉ đảm bảo đồ ăn sạch sẽ còn mùi vị thế nào căn bản không quan tâm
Có lúc nấu nửa sống nửa chín binh sĩ cũng chỉ có thể cố gắng ăn
Đồ ăn Vệ Từ bế ra lại khác, không nói đến mùi vị chỉ nhìn màu sắc và mùi thơm đã khiến người ta phải giơ ngón tay cái rồi
“Ngoài chủ công ra thì Từ chưa từng nấu ăn cho ai
Chủ công tranh thủ còn nóng thì ăn đi.” Vệ Từ xới đầy bát cơm cho cô, sau đó đưa cho cổ đôi đũa: “Lâu lắm rồi không xuống bếp, không biết là tay nghề có kém đi không..
Nếu chủ công cảm thấy không hợp khẩu vị thì Từ lại chuẩn bị một phần khác.” Khương Bồng Cơ nhận lấy bát đũa, cô vừa và cơm vừa ngước mắt nhìn Vệ Từ.
“Chủ công nhìn Từ như vậy làm gì?” Vệ Từ múc cho cô một bát canh nấm để cô ăn cùng
Cứ ăn thịt mãi cũng không được, nhanh ngấy
Khương Đồng Cơ cười nói: “Người đẹp ở đây, phải nhìn Tử Hiếu mới ăn cơm được.”
Vệ Từ cười khổ, khúc mắc trong lòng anh đã được cởi bỏ những khả năng trêu đùa người khác của chủ công nhà mình vẫn khiến anh khó mà phòng bị được
“Từ không ngờ mình lại có tác dụng như vậy.” Vệ Từ ung dung đáp trả: “Nếu đã như vậy thì chủ công nên ăn nhiều thêm mấy bát đi.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng anh lại nghĩ cô đúng là mồm mép láu lỉnh.
Nếu nhìn khuôn mặt này của anh mà vào cơm như vậy thì trước đây tại sao bệ hạ không ăn cơm đúng giờ, cứ phải đợi anh nói hết lời dỗ dành chứ?
Bây giờ nghĩ lại, Vệ Từ đột nhiên có một suy đoán rất hoang đường..
Chẳng lẽ không phải do dạ dày của bệ hạ không tốt mà chỉ là muốn anh dỗ dành thôi? “Nếu Tử Hiếu ăn cùng thì ta sẽ ăn càng ngon miệng hơn.”
“Từ đã dùng bữa rồi.”
Vệ Từ cười với thêm một bát cho cô, ánh mắt dịu dàng như nước
Khương Bồng Cơ ăn hết đồ ăn Vệ Từ chuẩn bị, cô không hề lãng phí một hạt cơm, một giọt canh, bát còn sáng hơn cả khuôn mặt cô.
“Tay nghề của Tử Hiểu thế này là có thể gả đi rồi.” Vệ Tử nói: “Không vội, còn phải mấy năm nữa.” Khương Bồng Cơ nhìn môi của Vệ Từ thì bất giác liểm đôi môi hơi khô của mình
“Tử Hiểu có chuẩn bị điểm tâm sau ăn không?”
Vệ Từ kinh ngạc, chủ công mặc dù không kén ăn nhưng cô không hề thích những thứ quá ngọt, rất ít khi đụng tới điểm tâm
Còn chưa chuẩn...”.
Không đợi anh nói hết đã thấy tay trái của đối phương nhanh như chớp vòng qua cần cổ mình, hai người trực tiếp ngã nhào ra giường
Đừng nghĩ Khương Đồng Cơ bụng đầy lý thuyết, lúc thực chiến cô chỉ biết gặm cắn thôi
Một lúc lâu sau Vệ Từ mang hộp cơm trống không rời khỏi chủ trương, cánh môi vốn nhạt màu lúc này lại đỏ rực giống như có thể nhỏ ra máu
Gặp Kỳ Quan Nhượng anh liền khẽ cúi đầu, vội vàng chào hỏi.
Kỳ Quan Nhượng: “...” Kỳ Quan Nhượng vừa hay có chuyện đến tìm Khương Bồng Cơ, nhìn dáng vẻ của chủ công lại nhớ tới dáng vẻ quẫn bách vừa rồi của Vệ Từ, anh ta không nhịn được bật cười khanh khách
Vệ Từ năm nay hai mươi sáu, chủ công cũng sắp hai mươi rồi
Người tuổi này nếu mà động tác nhanh một chút thì con đã có thể đi học ở thư viện Kim Lân rồi.
Nhưng mà hai người này