“Nghe thấy Hoài Du gọi ta rồi, không cần phải to tiếng thế đâu, làm hàng xóm láng giềng biết hết.”
Không đợi Phong Cẩn nổi bão, Khương Bồng Cơ tung người nhảy lên, mượn lực từ mặt tường mà trèo lên, vững vàng đứng trên đầu tường.
Còn Phong Cẩn thì hai tay ôm chặt lấy bờ tường, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Cậu ta run rẩy ngẩng lên nhìn Khương Bồng Cơ, ánh mắt giống hệt như đang nhìn kẻ thù của mình.
Biết thừa Khương Bồng Cơ vô cùng không đáng tin thế mà cậu vẫn còn ngây thơ nghe theo, đúng là vô cùng nhục nhã!
Trong lòng Phong Cẩn đang giằng xé dữ dội, chỉ hận không thể bóp chết chính mình của mấy phút trước.
“Xin thầy đừng trách, học sinh và Hoài Du hôm nay đến đây thật sự là vì có nguyên nhân, bất đắc dĩ mới phải trèo tường.”
Khương Bồng Cơ mỉm cười nói, lúc nhảy vào bên trong viện còn thuận tay kéo Phong Cẩn đang cố sống cố chết bám chặt trên bờ tường xuống.
Bên trong viện quả thật đang có vài gia đinh canh chừng. Ngoại trừ bọn họ còn có một người đàn ông trung niên ăn mặc mộc mạc đứng ở phía trước.
Dáng đứng Ngụy Uyên thẳng tắp như tùng, ông để một bộ râu được cắt sửa chỉnh tề, đôi mắt đen nhánh âm trầm nhìn chằm chằm Khương Bồng Cơ mang theo mấy phần dò xét cùng nghi ngờ.
Cũng phải thôi, nửa đêm canh ba, học sinh trèo tường vào nhà thầy giáo lại còn vào đúng cái thời điểm nhạy cảm như thế này, cho dù có là ai cũng sẽ nghi ngờ.
Nhưng mà, Ngụy Uyên cũng không khăng khăng gán cái tội danh đó lên đầu cô, bởi vì tuổi tác của đối phương không phù hợp. Tốt xấu gì cũng là học sinh do chính tay mình dạy dỗ, Ngụy Uyên cũng vẫn có ánh mắt nhìn người, học sinh của ông không phải là cái hạng người xấu xa đó.
“Lan Đình, lần này hại chết Cẩn rồi.”
“Ngoan, đừng quấy.” Khương Bồng Cơ đuổi Phong Cẩn sang một bên như thể đang dỗ một đứa trẻ con.
Phong Cẩn trợn tròn mắt như thể đây là lần đầu tiên cậu ta quen biết Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ chắp tay hành lễ với Ngụy Uyên: “Thưa thầy.”
Ngụy Uyên không chấp nhận lễ này của Khương Bồng Cơ ngược lại còn lạnh mặt vung tay áo tránh đi cái hành lễ của cô.
Tuy ông biết Liễu Hi không phải hạng người xấu xa, nhưng cũng không thể hiểu nổi tại sao thằng nhóc này nửa đêm lại trèo tường chui vào nhà ông.
Trèo tường thì cũng thôi đi, nhưng qua cuộc đối thoại của nó với cậu thiếu niên lạ mặt kia, rõ ràng là nó biết trong viện có người lại vẫn còn cố ý leo tường vào.
Biết mà còn cố làm, sai càng thêm sai!
Phong Cẩn thu cái tay áo rộng thùng thình lại, cũng chẳng kịp chỉnh trang lại dáng vẻ, chắp tay hành lễ với Ngụy Uyên.
“Tiểu tử Phong Cẩn, xin được ra mắt Ngụy tiên sinh. Chuyện ngày hôm nay quả thực là cũng có nguyên nhân, xin ngài chớ vội nổi giận, bình tĩnh nghe Lan Đình giải thích.”
Tuy lúc này Phong Cẩn đang hận đến mức muốn kéo Khương Bồng Cơ ra quyết một trận sống mái, nhưng hiện tại hai người họ là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Vì thế, buộc phải đồng tâm hiệp lực xoa dịu cơn giận của Ngụy Uyên trước đã.
“Phong Cẩn? Cậu họ Phong? Có phải là Phong thị của Thượng Dương? Thượng Thư Lệnh - Phong Hiển Đức có quan hệ gì với cậu?”
Họ Phong vốn dĩ đã hiếm thấy, ở cái đất Đông Khánh này mà nhắc đến họ Phong, trăm phần trăm người ta đều sẽ nghĩ đến Phong thị ở Thượng Dương.
Vẻ mặt Phong Cẩn đỏ bừng, trong lòng cực kỳ quẫn bách, không trả lời cũng không được mà trả lời cũng không xong, cuối cùng vẫn lí nhí nói: “Tiểu tử chính là đệ tử của Phong thị ở Thượng Dương, Thượng Thư Lệnh chính là cha của tiểu tử.”
Ngụy Uyên: “...”
Đối với biểu cảm chết lặng của Ngụy Uyên, có vài người xem lanh lợi đã nhanh tay tặng vài lời phát biểu nội tâm thay ông.
[Xấu]: Tổn thọ mất thôi, công tử nhà Thượng Thư Lệnh chạy đến trèo tường nhà ta!
[Hải Béo]: Khó chịu muốn khóc, lai lịch của cái thằng nhóc này lớn quá, nên kiếm chuyện với nó thế nào đây!
[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Đừng thấy ta giả vờ tỏ vẻ như không sao, nhưng kì thực trong lòng ta đã nóng như lửa đốt rồi đây này. Làm thế nào để duy trì được hình tượng cao ngạo lạnh lùng đây, cái đứa trước mặt này lai lịch không nhỏ, ông đây không bì được với ông già nhà nó!
Đương nhiên, cũng có một vài bình luận lạc đề.
[Phù thủy A Phong]: Móa, cái thằng nhóc kia lại là con trai Thượng Thư Lệnh, đáng hận quả thật đáng hận mà!
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ, biểu cảm của Ngụy Uyên mà phối hợp với cái đống bình