Khương Bồng Cơ không hề sợ sệt, trên mặt cũng không có sự thấp thỏm nào, như thể đã có dự tính từ trước.
Cậu thanh niên với gương mặt lạnh lùng chợt hiện lên vẻ hứng thú, anh ta nói với Ngụy Uyên: “Công Tào tiên sinh, đến phòng khách nghe vị tiểu hữu này nói đã. Tốt nhất là để mọi người lui hết xuống, vị tiểu hữu này chắc sẽ không để tiên sinh thất vọng đâu.”
Ngụy Uyên nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng mà ông ta cũng là kẻ tinh ranh, nhanh chóng giấu đi tâm tình đó, nghiêm mặt nói: “Qua đây.”
Khương Bồng Cơ lên tiếng ngăn cản, “Thầy đừng vội, trước khi giải thích học trò có một yêu cầu quá đáng, xin thầy đồng ý.”
“Nói đi!”
“Học trò mạo muội, mong có thể gặp tất cả nữ quyến trong hậu viện của phủ, bao gồm cả tỳ nữ.”
Ngụy Uyên bị hành động được đằng chân lân đằng đầu của Khương Bồng Cơ làm cho nổi giận. Nếu như không phải có câu nói làm dịu tình hình vừa rồi của cậu thanh niên kia thì bây giờ có khi ông đã quát mắng ầm ĩ lên rồi.
Người thanh nhiên thì hơi hơi nheo mắt lại, nghiêng đầu đánh giá Khương Bồng Cơ.
“Công Tào tiên sinh tốt nhất vẫn nên đồng ý, vị tiểu hữu này đến đây không có ác ý, có lẽ thật sự là vì muốn tốt cho tiên sinh.”
Ngụy Uyên vốn đang nổi giận, thế nhưng chỉ vì mấy câu nói của người này mà nguôi đi.
Chuyện này khiến cho Khương Bồng Cơ và Phong Cẩn đều hướng ánh mắt dò hỏi về phía anh ta. Khương Bồng Cơ thì lại càng tỉ mỉ đào tất tật gốc gác của đối phương lên, khiến người thanh niên đó tự dưng cảm thấy lạnh người, nhưng không nói được ra tại làm sao.
Ngụy Uyên đen sì mặt, cắn răng đồng ý: “Vậy thì nghe Văn Chứng một lần.”
Khương Bồng Cơ cười thầm, có vẻ như là vị Tây Tịch này xin nghỉ vì phong hàn là giả, hậu viện có quỷ mới là thật.
Theo như bản tính của người này, nếu như phát hiện ra trong phòng của thiếp thất mình xuất hiện trang phục của đàn ông lạ hoặc có dấu vết chim chuột chắc hẳn là sẽ tức đến mức tăng xông.
Ông ta xin nghỉ cho đến tận bây giờ có lẽ là vì chuyện này vẫn cứ tiếp diễn, muốn bắt gian lại gặp đúng cô?
Ngụy Uyên tiên sinh sải chân bước đi đằng trước, Khương Bồng Cơ thong thả bước theo sau, vừa vặn đi bên cạnh người thanh niên kia. Cô nhếch môi cười thăm dò, “Không biết vị lang quân này xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ Kỳ Quan Nhượng.”
Khương Bồng Cơ cau mày, tuy rằng rất ghét cái kiểu xưng hô lộn xộn của thời đại này, nhưng vẫn phải hỏi một câu theo thói quen.
“Còn tên tự của lang quân là gì?”
Ánh mắt của người thanh niên đó vẫn tối tăm như cũ, không hề nể mặt mà nói: “Quan hệ của tiểu hữu và tại hạ không sâu sắc, còn chưa đến mức gọi tên tự của nhau.”
Khương Bồng Cơ khẽ cười, hạ thấp giọng xuống nói với âm lượng mà chỉ cô, người thanh niên đó và Phong Cẩn có thể nghe được.
“Đừng nói như thế, nói đúng ra, lang quân cũng coi như là nửa em rể tương lai của ta, hà tất phải xa cách như thế?”
Phong Cẩn chăm chú nghe, sau đó liền ngẩn tò te hỏi, “Lan Đình có em gái?”
Hỏi xong cậu mới sực nhớ ra, trong phủ Liễu Xa quả thật còn một cô con gái dòng thứ nữa, nhưng mà hình như mới có chín tuổi?
Câu này của Khương Bồng Cơ rơi vào trong tai của người thanh niên thì không khác nào như sấm dậy, nổ ầm một cái đầu óc liền trống rỗng.
“Tiểu hữu...”
Cô ngắt lời anh ta, lại hỏi lại một câu.
“Tự của lang quân là gì?”
Tin tức mà cô muốn biết, thì cô nhất định phải biết được, không muốn trả lời cô sẽ có cách khiến đối phương phải trả lời.
Người thanh niên: “...”
Không đến một lúc, anh ta đã điều chỉnh lại tâm tình của mình, thản nhiên nói: “Vừa nãy tiên sinh đã gọi, chẳng phải cậu cũng đã nghe thấy rồi sao?”
Khương Bồng Cơ trợn mắt, quăng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ.
“Tự giới thiệu và nghe người xung quanh tiện miệng nhắc đến, ý nghĩa khác hoàn toàn nhau.”
Người thanh niên âm thầm hít một hơi thật sâu, trong bụng có chút đồng tình với Phong Cẩn, có lẽ cảm giác vừa rồi bị người này hố cũng như thế này.
“Tại hạ Kỳ Quan Nhượng, tự Văn Chứng, không biết tiểu hữu xưng hô thế nào?”
“Liễu Hi.”
Hết rồi?
Người thanh niên đợi một lúc rồi mà vẫn không nghe thấy Khương Bồng Cơ nói tiếp, biểu cảm