“Nếu như có hai ba Tôn Tái Đạo thì tốt quá. Ông ấy rất am hiểu những chuyện như vậy.”
Vệ Từ liếc nhìn Phong Chân rồi nói một câu: “Cầu người không bằng cầu mình.”
Phong Chân lắc đầu như trống bỏi. Tấm thân nhỏ bé này của anh ta sao có thể làm được việc đó?
“Tử Hiếu quả là người có tâm địa độc ác. Bắc Uyên từ trước đến nay nổi danh là đất nước lạnh giá vùng phương Bắc. Một năm bốn mùa, thời tiết ấm áp chỉ có vài tháng ngắn ngủi. Những tháng còn lại đều là tuyết rơi dày đặc, băng tuyết phủ kín thành… Nếu thực sự phải đến đó, sợ là còn chưa thuyết phục được người ta thì đã bị đóng thành băng rồi.” Đôi mắt Phong Chân chợt lóe lên, cười trêu chọc: “Theo như Chân thấy thì Tử Hiếu là người có tài ăn nói, đúng là một ứng cử viên sáng giá. Nghe nói dân chúng ở Bắc Uyên bất luận là trai hay gái đều là những người khôi ngô, khỏe mạnh. Tử Hiếu cũng là bậc quốc sắc thiên hương, đến đó hẳn sẽ được nhiều người chào đón.”
Lúc đầu Phong Chân nói chuyện còn đàng hoàng, càng về sau lại càng bay xa bay cao. Léo nhéo mãi khiến Vệ Từ nhấc chân đi luôn, không thèm nói nhảm với Phong Chân nữa.
“Ôi ôi ôi… Tử Hiếu đừng đi vội như vậy…”
Phong Chân thấy Vệ Tự lạnh lùng như thế thì thở dài. Đúng là người thành thật chẳng biết đùa là gì.
Đuổi theo được mấy bước thì Vệ Từ ở phía trước bỗng dừng lại.
“Vẫn là Tử Hiếu biết thương người ta mà, biết…”
Phong Chân chưa dứt lời thì nụ cười trên môi chợt tắt, nhìn người đàn ông cách đó không xa. Tướng mạo của người đó có nhiều điểm giống với Vệ Từ nhưng khí chất đôn hậu, ôn hòa hơn. Đây chẳng phải là Vệ Ưng của sứ đoàn Nhiếp thị, đại huynh của Vệ Từ sao? Hắn ở đây làm gì?
“Đại ca…” Vệ Từ chủ động tiến lên thi lễ. Nhưng chưa đợi anh đứng thẳng lên thì Vệ Ưng đã nắm lấy bàn tay phải đang lạnh cóng của anh, lập tức để lại những vết ngón tay hằn đỏ trên da thịt. Từ đó có thể thấy được, đối phương đang rất nóng lòng nên mới dùng lực mạnh như vậy. Vệ Từ vô cùng kinh ngạc: “Đại ca, đã xảy ra chuyện gì?”
Đại huynh xưa nay vẫn điềm đạm như nước, sao đột nhiên lại thất thố như vậy?
Phong Chân bên cạnh cũng đang quan sát Vệ Ưng, chợt thấy vẻ xanh xao trong mắt của đối phương, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi chán nản.
“Tử Hiếu hãy giúp huynh một việc…”
Vệ Từ cụp mắt xuống che đi ưu tư trong mắt. Anh nói: “Đại ca chớ vội, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Vệ Ưng không mời Phong Chân nhưng cũng không từ chối, anh ta liền mặt dày bám theo hai người.
Vệ Ưng đi rất nhanh, bước chân sải rộng, quần áo cọ sát vào nhau tạo ra tiếng sàn sạt rõ rệt.
Nếu là ngày trước, Vệ Ưng sẽ không thất lễ như vậy nhưng bây giờ hắn không còn tâm trí để nghĩ đến điều đó nữa.
“Tử Hiếu đã học qua thuật Kỳ Hoàng, vậy có thể xem được những bệnh như nhiễm phong hàn hay sốt thông thường không?”
Vệ Ưng biết Vệ Từ thông hiểu y thuật. Tục ngữ có câu mắc bệnh lâu năm cũng trở thành thầy lang. Y thuật của Vệ Từ cũng được luyện từ đó.
Vệ Từ gật đầu nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn. Anh nói: “Y thuật tuy không giỏi bằng thầy lang nổi tiếng nhưng thăm khám những bệnh vặt hay sốt nhẹ thì không thành vấn đề.”
Phong Chân rất ngạc nhiên hỏi: “Không biết là ai mắc bệnh nhưng tại sao lại không đi tìm thầy lang?”
“Không tin được.”
Vệ Ưng nói ra ba chữ đó thì sắc mặt trở nên u ám. Bầu không khí đè nén nặng nề, ngột ngạt bao trùm xung quanh hắn.
Phong Chân ngạc nhiên mở to mắt. Anh ta có nghe lầm hay không?
Thầy lang tự mình dẫn đến cũng không tin mà lại tin em trai là người của phe đối lập?
Vị đại ca này phải tín nhiệm nhân phẩm và đạo đức của Vệ Từ đến mức nào kia chứ?
Hắn không sợ Vệ Từ giở trò với mấy toa thuốc, chế ra một loại thuốc cực độc hay sao?
Phong Chân tò mò về thân phận người mắc bệnh, còn trong lòng Vệ Từ thì đã biết rõ…
Nhìn chung trong thiên hạ, ngoại trừ người nhà ra thì chỉ có Nhiếp Lương mới khiến cho đại huynh sốt sắng, căng thẳng mà thất lễ như vậy.
Đời người khó kiếm được tri kỷ. Kiếp trước Nhiếp Lương không may chết sớm, đại huynh cũng sa sút tinh thần mười mấy năm, cuối cùng mắc bệnh mà chết.
Nhắc đến lại thổn thức không thôi.
Đi theo Vệ Ưng, Vệ Từ và Phong Chân tiến vào nơi trú ngụ tạm thời của sứ đoàn Nhiếp thị.
Hai người còn chưa đi vào trong sân thì đã ngửi thấy mùi thuốc đắng ngắt nồng nặc trong không khí. Vệ Từ âm thầm động đậy hai cánh mũi, nhíu mày.
Ba người vòng qua mấy khúc rẽ rồi đi tới một gian phòng trong sân nhỏ. Quang cảnh xung quanh vô cùng cẩn mật.
“Quang Thiện, Tử Hiếu đến rồi.”
Vệ Ưng gọi một tiếng.
Phong Chân nhìn tình cảnh phải lén lén lút lút này, một mặt thì nhíu mày khó chịu còn một mặt thì cảm thấy vui mừng vì đã đi theo. Nếu như anh ta không đi cùng thì một mình Vệ Từ bị Vệ Ưng kéo tới đây, lại có người nào đó truyền chuyện này đến tai Khương Bồng Cơ, ly gián mối quan hệ giữa Vệ Từ và chủ công, không chừng lại làm cô sinh nghi.
Bước vào trong phòng, mùi thuốc trong không khí lại càng nồng