Không trách được Tôn Văn không biết, ai bảo mấy năm nay Tề Khuông chỉ tập trung huấn luyện thủy quân, luôn cẩn thận dè dặt nên không ai biết tới, cảm giác tồn tại của anh ta rất thấp.
“Ừ, người kia cũng không tệ lắm.” Khương Lộng Cầm bình thản nói
Bất kể là cô hay Tuệ Quân đều ưa lấy lợi ích của Khương Bổng Cơ làm tiêu chuẩn để phán đoán.
Tề Khuông này có vóc dáng không dễ nhìn, mặt có vấn đề, chân lại tàn tật, nhưng những điều đó không ảnh hưởng đến việc anh ta an phận nghe lời
Nhiều năm qua chỉ miệt mài chịu khổ, chưa từng mang đến rắc rối gì cho chủ công
Không phải loại lãng tử như Phong Chân, cả ngày chỉ muốn dạy xấu cho chủ công của các cô..
Hừ..
Đáng ghét!
Khương Lộng Cầm không thích Phong Chân, nhưng chủ công thích phong lãng tử nên cô chỉ có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về
Tuy cô không hòa nhã với Phong Chân nhưng cũng chưa từng gây khó dễ cho anh ta.
Tôn Văn ghi nhớ người này rồi tiếp tục đứng xem tình hình trên sông Tư Thủy
Ông nói thầm một tiếng: “Phong Tử Thực có mưu kế ác độc thì cũng thôi, lại còn thích trêu ngươi người khác...” Tôn Văn vừa so sánh mình với Phong Chân liền cảm thấy mình giống như một bông sen trắng, trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trong suốt trắng nõn
Ông bày kế thường thích đặt vòng trong vòng ngoài, từng bước dẫn dắt kẻ địch bước vào cục diện chết chóc.
Còn Phong Chân thì sao?
Trước khi giết chết kẻ địch còn muốn trêu chọc một lúc, chờ tới khi tinh thần của kẻ địch sắp suy sụp, anh ta mới chậm rãi đâm một dao trí mạng.
Ngột Lực Bạt còn ở trong lều dưỡng thương, nghe được bên ngoài có tiếng trống vang như sấm liền cố gắng bò dậy
“Đỡ lão phu ra ngoài xem thử...”
Ngột Lực Bạt bị nhiều lần trách mắng, nhưng uy phong vẫn còn nên binh lính cũng không dám chống lại
Ngột Lực Bạt lặng lẽ tới gần tiền tuyến, xem một lúc liền nghĩ đến một khả năng cực kỳ đáng sợ
“Nhanh..
Ngươi nhanh phái người đi báo với đại vương, không cần tiếp tục lãng phí tên nữa, chú ý phòng ngự ở hai bên trái phải và sau sườn!”
Ngột Lực Bạt nói xong câu nói này thì vết thương toác miệng, mặt trắng bệch và choáng váng
Nếu không phải bên cạnh có người đỡ, có lẽ đã ta đã ngã ngất trên mặt đất.
Ngột Lực Bạt cố tránh khỏi binh lính đang đỡ mình, vẻ mặt cố chấp nói: “Không cần lo cho lão phu, ngươi nhanh phái người đi báo với đại vương! Nếu như chậm trễ, ta sợ rằng sẽ muộn mất..
Dưới trướng của Liễu Hi có quá nhiều kẻ gian trá, bọn họ đùa giỡn như thể không lẽ nào lại chỉ để sỉ nhục người khác..
Rất có khả năng..
Có thể bọn chúng đã âm thầm chia quân, lần lượt từ những chỗ lòng sông hẹp ở đầu nguồn và cuối nguồn Tự Thủy để lên bờ, đi đường vòng đánh lén!”
Tuy có thể sử dụng biện pháp này để lừa tên của bọn họ, công kích tinh thần của bọn họ, nhưng không tấn công trong thời gian dài sẽ làm khi thể của quân địch giảm sút.
Bọn họ chơi như thể chỉ để trêu chọc thôi sao? Không hẳn vậy! Theo Ngột Lực Bạt thấy, đối phương làm vậy phần nhiều là thông qua cách này để thu hút sự chú ý của đại doanh Bắc Cương, để bọn họ không rảnh để ý tới hướng khác
Điều này cũng giống như đêm qua Ngột Lực Bạt dùng thuyền không và người rơm để lừa Khương Đồng Cơ vậy
Điểm khác nhau là bên phía Khương Bồng Cơ căn bản không mắc lừa, đại doanh Bắc Cương bên này lại bị người ta nắm mũi dắt đi, tập trung tất cả tinh thần vào đó
Ngột Lực Bạt cảm thấy đau đầu nên giơ tay day huyệt Thái Dương, trong lòng chỉ hy vọng còn kịp
Lời của gã ta được truyền lại y nguyên tới Cửu vương tử
Gã chợt kinh ngạc, bị dọa tới toát mồ hôi lạnh.
Ngột Lực Bạt nói rất có lý
Bọn họ thiếu chút nữa thì trúng kể rồi!
Cáp Luân Sát thấy gã dại ra liền vội vàng hô to: “Đại vương!” “Nhanh..
Nhanh phái người phòng thủ hai cánh và sau sườn, nhất định không thể để cho giặc Liễu nhân cơ hội xông vào!”
Cửu vương tử vội vàng hạ lệnh, Cáp Luân Sát đang muốn nhận lệnh nghe theo, một thần tử nào đó phía dưới đã ấp úng nói ra một câu
“Nếu thật sự như lời tướng quân Ngột Lực Bạt nói, vậy bọn chúng lấy đâu ra người để đánh lén?” Hai hàng mày kiếm của Cửu vương tử dựng ngược, lớn tiếng nói: “Sao ngươi lại nói như vậy?” Thần tử kia nói: “Quân địch ở bờ bên kia chắc hẳn có ba mươi nghìn binh lính, nhưng quân tiên phong của Liễu Hi cũng chỉ hơn ba mươi nghìn, làm gì có thừa binh lính để chia ra đánh lén chứ?”
Một lời nói làm người trong mộng phải giật mình tỉnh giấc!
Vẻ mặt Cửu vương tử chợt cứng đờ
Có chuyện này sao? Gã liếc nhìn Cáp Luân Sát, cũng chỉ thấy một vẻ mặt ngỡ ngàng.
Quân tiên phong của Liễu Hi gồm ba mươi nghìn binh lính đều ở dưới tầm mắt của bọn họ, làm gì có binh lực dư thừa để đánh lén chứ?
Đáp án..
Đương nhiên là có rồi!
Cửu vương tử cảm giác mình bị Ngột Lực Bạt trêu đùa, nghĩ tới mình vừa kêu gào thể nào, trong lòng gã vô cùng xấu hổ.
“Phái người đi nói với lão thất phu kia một câu, bảo lão ta yên tâm dưỡng thương, bớt nói chuyện giật gân đi!”
Binh lính bất đắc dĩ, chỉ có