“Phù... Khụ khụ khụ, ngươi nói ai? Ai tới cơ?”
Hoàng Tung đang đắc ý uống trà, nghe được tin tức mà thuộc hạ truyền đến thì suýt nữa sặc.
Thuộc hạ chỉ có thể kiên trì lặp lại một lần nữa.
Sáng sớm hôm nay, Hiệu úy Nguyên Xung dưới trướng Hoàng Tung mang quân đi tuần tra thì phát hiện một cặp phu thê có hành tung rất đáng nghi, liền dứt khoát bắt người về tra khảo. Trong đó, người đàn ông kia có khí chất rất nho nhã, tuy rằng mặc áo gai có phần cũ nát nhưng trong lúc tra khảo lại không kiêu ngạo không tự ti. Người này chắc chắn không phải là người bình thường. Không hỏi thì không biết, vừa hỏi liền bị dọa cho giật mình, đôi phu thê này lại là nhân sĩ quận Mạnh Thương Châu.
Nguyên Xung còn tưởng rằng họ là gian tế nhưng điều tra kĩ mới biết được người đàn ông là trưởng nam Mạnh Hằng của Mạnh thị.
Có điều…
Khi đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Nguyên Xung, Mạnh Hằng cười khổ: “Đó chỉ là trước kia thôi, bây giờ chỉ là một dân thường mà ngay cả tên họ cũng không có.”
Mạnh Hằng bị Mạnh thị khai trừ và đuổi khỏi dòng họ.
Nguyên Xung vừa nghe thấy lời này liền rút đao kề trên cổ Mạnh Hằng, nói với vẻ hài hước: “Con trai của Mạnh lão tặc tới nơi này cũng không sợ chết sao.”
Mạnh Hằng lại nói: “Mẫu thân của ta chính là dì của Liễu Châu mục Liễu Hi nên ta là họ hàng của Liễu Hi, ngươi thực sự dám chém sao?”
Mối quan hệ này là con át chủ bài sau cùng của Mạnh Hằng, anh ta đoán rằng Nguyên Xung không dám giết anh ta.
Tuy rằng Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ đều có tính toán của riêng mình nhưng vào lúc này hai người còn chưa trở mặt.
Hoàng Tung không dám giết biểu ca của Khương Bồng Cơ, cho dù còn chưa xác thực được thân phận này.
Ho đủ rồi, Hoàng Tung dùng khăn lau miệng.
“Cho mời người vào...”
Sau khi thuộc hạ lui ra thì Trình Tĩnh mới bỏ công việc trong tay xuống và hỏi: “Người đó là Mạnh Hằng sao?”
Hoàng Tung hỏi: “Hữu Mặc quen ư?”
Trình Tĩnh bình tĩnh trả lời: “Mạnh Hằng cùng một khóa thi với Tĩnh, trước kia hắn là thí sinh có khả năng tranh ba vị trí đầu nhất nhưng Mạnh Hằng lại bị đệ đệ Mạnh Lượng ảnh hưởng. Vì vậy, giám khảo cuối cùng đánh trượt mục ‘phẩm hạnh’ của hắn, dẫn đến ngay cả một trăm người đứng đầu mà Mạnh Hằng cũng không thể lọt vào.”
Phong Giác vừa nghe được động tĩnh thì cũng tới tham gia thảo luận.
“Mạnh Hằng là đồng môn với huynh trưởng của ta, quan hệ giữa hai người họ cũng không tệ.” Phong Giác cười nói: “Nếu người tới thật sự là Mạnh Hằng thì Giác có thể nhận ra.”
Trên thực tế, Phong Giác và Trình Tĩnh đều cảm thấy người tới thật sự là Mạnh Hằng.
Tình hình hiện tại đang vào thời điểm nhạy cảm, nào có ai rảnh rỗi dám giả mạo con cháu Mạnh thị trên địa bàn của Hoàng Tung chứ?
Không sợ chết sao.
Ba người không phát hiện ra, Nhiếp Tuân bên kia vừa nghe được tin tức này thì bút lông trong tay suýt nữa rơi mất.
May mà người bên cạnh không để ý đến hắn mà Nhiếp Tuân cũng rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng của mình, giả vờ như không có việc gì.
Mạnh Hằng được hạ nhân dẫn vào gặp Hoàng Tung.
Bây giờ Hoàng Tung đã để râu, nhìn càng thêm uy nghiêm điềm tĩnh.
“Thảo dân bái kiến châu mục Hạo Châu.”
Mạnh Hằng dùng lễ tiết dân thường bái kiến quan khiến Hoàng Tung bị dọa không nhẹ, vội vàng đứng lên ngăn anh ta lại.
Hoàng Tung cười nói: “Ta và Lan Đình tình như huynh muội mà ngươi là biểu ca của Lan Đình, vậy cũng xem như là biểu ca của ta nên không cần hành đại lễ như vậy.”
Mấy người Trình Tĩnh ngồi sau tấm bình phong quan sát.
Ngay khi Mạnh Hằng bước vào thì bọn họ liền chắc chắn thân phận của Mạnh Hằng.
Tuy rằng đã nhiều năm không gặp nhưng tướng mạo của Mạnh Hằng cũng không thay đổi nhiều, chỉ là càng trở nên chín chắn hơn nên rất dễ nhận ra.
Mạnh Hằng cười khổ nói: “Tuy nói như thế nhưng lễ tiết cũng không thể thiếu.”
Hoàng Tung để Mạnh Hằng ngồi vào hàng ghế bên phải, ngập ngừng nói: “Ta có một câu không biết có nên hỏi hay không...”
Mạnh Hằng biết Hoàng Tung muốn hỏi gì, không phải là hoài nghi ý đồ của anh ta khi tới sao.
“Hằng đã bị gia phụ khai trừ khỏi dòng họ nên bây giờ không có nhà để về, do vậy muốn nương nhờ Hi biểu muội.” Bây giờ đã đi đến bước đường này thì còn gì để mất mặt đâu nên Mạnh Hằng thẳng thắn nói hết: “Ngặt nỗi trong tay không còn ngân lượng mà phu nhân ta lại đang mang thai. Bên ngoài chiến tranh loạn lạc nên phu thê chúng ta không thể đi quá xa. Nghe nói Hi biểu muội sắp gấp rút mang binh tiếp viện cho quận Hợp Đức nên Hằng liền dẫn phu nhân tới nơi này chờ...”
“Tẩu tử đang có thai?” Hoàng Tung vừa nghe xong liền cau mặt hỏi Nguyên Xung: “Tiểu tử ngươi không làm gì khiến tẩu tử khó chịu chứ?”
Nguyên Xung lo lắng cho an nguy của Hoàng Tung nên lần này là anh ta tự mình áp giải Mạnh Hằng đến gặp