“Da mặt tên Hứa Bùi kia dày thật đấy, mắng nhiều ngày như vậy mà sao chẳng có một chút động tĩnh nào?”
Mặc dù tính tình Lý Uân rất tốt, nhưng đụng phải địch nhân cứng mềm không ăn, một lòng chỉ nghĩ sao cũng được, anh cũng hơi tức giận, nhịn không được càu nhàu.
“Có lẽ là do Lý Hiệu úy quá văn nhã, mắng chưa đủ tàn nhẫn…”
Khương Lộng Cầm tùy tiện ngồi lên tay vịn, một chân giơ lên, một chân khác đung đưa trong không trung, đao nhỏ màu bạc trong tay nhẹ nhàng gọt khúc gỗ, tạo ra tiếng động sột soạt.
Gần đây chiến sự giằng co, mỗi ngày ngoài tuần tra luyện binh thì cô không có việc gì khác để làm, rảnh rỗi đến nỗi buồn chán nên quyết định học một ít kỹ thuật điêu khắc gỗ.
Dương Tư còn nói năng lực cô khá cao, học hỏi rất nhanh. Sau này thiên hạ thái bình rồi, nếu như không làm tướng quân nữa thì còn có thể mở cửa hàng điêu khắc gỗ nuôi sống già trẻ.
A…
Nếu Dương Tư không phải là mưu sĩ bảo bối của chủ công, Khương Lộng Cầm thật sự muốn dùng thanh đao nhỏ trong tay cắt bỏ cái miệng của gã, rán thành mỡ người để đốt đèn trời.
Mặc kệ là thời đại hưng thịnh hay là thời buổi loạn lạc, cô sẵn sàng vì chủ công vượt mọi chông gai, xuất ngũ làm thợ điêu khắc là sỉ nhục.
Lý Uân ngại ngùng nói: “Trong quân còn có rất nhiều nương tử, mắng chửi quá khó nghe, ảnh hưởng không tốt đến họ.”
Chưa nghe thấy chính ủy trong quân cả ngày tẩy não cho binh lính, chúng ta phải văn nhã, đối mặt với các nương tử phải bày ra hình người dạng chó ư?
Mắng chửi nhau trước trận là truyền thống trước giờ, một chút bạo lực phỉ báng tổ tiên, một chút văn nhã thăm hỏi tổ tông, một chút hạ lưu chào hỏi mẹ già.
Từ xưa đến nay, từ ngữ con người mắng nhau không bao giờ có thể tách rời khỏi phụ nữ thân quyến của đối phương.
Có điều chủ công nhà mình là nữ nên cần phải kiêng kỵ, nói tránh đi một chút.
Khương Lộng Cầm cười nhạo, mắng chửi trước trận là để nâng cao sĩ khí bên mình, thô bạo cũng là con đường tắt để trút bớt áp lực đấy.
Lý Uân lặp đi lặp lại mấy câu nói như vậy, lúc đầu địch nhân còn phẫn nộ nhưng đến bây giờ thì coi thường lơ đi, đơn giản là vì mắng chửi quá nhẹ nhàng.
Nếu như vừa bắt đầu tung ra đại chiêu, làm địch nhân tức giận đến nỗi giậm chân phát điên, chảy máu não mà chết, đó mới là thú vị.
Mắng chửi người ta thì phải nhắm vào chỗ họ đau đớn nhất mà mắng.
“Huynh chờ ở đây, ta đi tìm người giúp đỡ cho huynh.”
Khương Lộng Cầm xoay thanh đao nhỏ trong tay phải hai vòng, phập một tiếng cắm vào vỏ đao, ghim bên hông.
Lý Uân ngạc nhiên: “Ai?”
“Người rảnh rỗi.” Khương Lộng Cầm nói: “Dù sao gần đây gã cũng nhàn hạ, giúp một chút chuyện cũng không mất bao lâu.”
Vì thế…
Dương Tư nghe xong mục đích đến đây của Khương Lộng Cầm, ngay lập tức cứng họng không nói nên lời.
Nói về kỹ năng mắng chửi nhau, chuyện này không thể tìm đến gã nha.
“Kỳ Quan Văn Chứng am hiểu chuyện này hơn ta.”
Cái tên Dương Tư này thù rất dai, Kỳ Quan Nhượng làm một quyển hịch văn suýt chút nữa đưa gã lên Tây Thiên, bây giờ gã vẫn còn nhớ rõ.
Mặc dù gã không trả thù, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ “hại” Kỳ Quan Nhượng.
Khương Lộng Cầm nói: “Bây giờ Kỳ Quan quân sư không ở trong đại doanh, hắn cố thủ bảo vệ hậu phương, đâu có thời gian rảnh rỗi viết cái này đúng không?”
Dương Tư: “…”
Thì ra Kỳ Quan Nhượng là một người bận rộn còn gã là kẻ ăn không ngồi rồi sao?
Dương Tư còn muốn chống đối, gã là một người đọc sách, làm sao có thể thô lỗ phun nước bọt chửi nhau với người khác đây?
Gã nói: “Bây giờ chủ công lấy vây làm công, làm tan rã sĩ khí thế lực của Hứa Bùi từng bước một, theo hồi bẩm của lính trinh sát, càng ngày bọn họ càng có nhiều lính đào ngũ, binh sĩ dần dần chán nản. Nếu như lúc này kích thích bọn họ, bị kích thích quá mức, có lẽ còn kích phát quyết tâm một trận sống mái của bọn họ.”
Khương Lộng Cầm lạnh nhạt nói: “Đại quân bao vây tấn công thêm một ngày, quân ta lại tiêu tốn lương thực nhiều thêm một ngày. Những quân lương này đều là từ dân chúng ở trị địa vất vả tiết kiệm ra, tính mạng đám người Hứa Bùi ti tiện kia làm sao sánh được với lương thực trân quý đây? Nếu bọn họ thật sự có dũng khí phá thành đi ra, đối mặt đánh một trận với chúng ta, đại quân sao lại sợ chiến đấu chứ? Đương nhiên là sẽ đánh cho quân lính bên địch tan rã! Như vậy còn có thể tiết kiệm thời gian, có thêm thời gian để cho tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Ôi chao…
Mấy ngày không gặp, mồm mép lưu loát hơn nha.
Vẻ mặt Dương Tư trở nên xấu hổ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Khương Lộng Cầm.
Gã muốn mặc kệ Khương Lộng Cầm, chỉ cần gạt bỏ người ta sang một bên hồi lâu, đối phương sẽ tự cảm thấy xấu hổ lui ra… Dù sao da mặt các cô nương không dày như đàn ông, chứ đừng nói đến một người đàn ông tài năng xuất chúng như gã… Chỉ là, Dương Tư vẫn xem nhẹ sự kiên nhẫn và ý chí cứng cỏi của Khương Lộng Cầm.
Gã giống như Phong Chân, kiếm thuật ngang ngửa người mới múa may ở quảng trường, sao so được với Khương Lộng Cầm?
Trong tay tráng sĩ này đã nợ mấy ngàn mạng người!
“Ta viết ta viết ta viết, Khương Hiệu úy