Mấy năm trước, các thế gia trong Sùng Châu thừa dịp đại quân của Bắc Cương áp sát biên giới mà gieo rắc lời đồn đại, cưỡng chế cướp ruộng đất sinh nhai và nhà ở từ trong tay dân chúng, khiến họ từ lương dần trở thành lưu VÌ dân, hại chết không biết bao nhiêu sinh mạng.
Thủ đoạn này đối với tầng lớp sĩ tộc thì không tính là chuyện lớn, dù sao ruộng đất chính là của cải, ai cũng không chỉ tiền mình nhiều
Nhưng nói sao thì nói, đây đều là những thủ đoạn cướp giật khiến người ta khinh thường
Thế gia cũng cần mặt mũi, cho dù làm ra những thủ đoạn của đám giặc cướp thổ phỉ, bọn họ cũng không thể thừa nhận
Nói cách khác, thủ đoạn thôn tính ruộng đất thuộc về “quy tắc ngầm”, chỉ biết ý mà không thể nói thành lời.
Chính vì vậy, Khương Bồng Cơ mới có thể cắn ngược một cái, khiến thể gia Sùng Châu ngậm họng không trả lời được
Cô nói thế gia Sùng Châu và hoàng đình Bắc Cương ngầm thỏa thuận với nhau
Thậm chí dưới sự bày mưu tính kế của tam tộc Bắc Cương, bọn họ còn trắng trợn cướp đoạt ruộng đất của dân chúng Sùng Châu, chuẩn bị sẵn sàng cho việc xâm nhập vào Sùng Châu của đại quận Bắc Cương..
Xét về mặt logic, lời nói này thật sự không có lỗ hổng nào
Khương Bồng Cơ chỉ cần lấy lý do này, lại ngụy tạo mấy bức thư thông đồng với địch, cộng thêm vết thương trên người cô và Liêu Xa cũng đủ khiến cho thế gia Sùng Châu phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dù sao hơn chín mươi phần trăm ruộng đất trong Sùng Chậu quả thực đã bị bọn họ chia nhau gần hết.
Có bằng chứng chắc chắn như vậy, muốn chối cũng chối không được
Đương nhiên, đây chỉ là cuộc đấu tranh về mặt dư luận, nhân tố mang tính quyết định vẫn là quân đội
Nếu những thể gia này dám phản cô thật, vậy thì cô cũng dám giết sạch hết bọn họ! Cô thật sự muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là mạng sống của một hai người và ruộng đất quan trọng hơn, hay là mạng sống của toàn tộc bọn họ quan trọng hơn! Khương Bồng Cơ ra khỏi dinh thự, cô ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tối đen, khóe miệng lặng lẽ cong lên đầy giễu cợt.
Vào giờ phút này, Sùng Châu thật sự đã thay đổi.
Biên giới Sùng Châu đang nơm nớp lo sợ, còn ở Thượng Kinh, cách nơi đó nửa tháng đi đường thì lúc này lại gió êm sóng lặng
“Tử Hiếu, giờ này sao huynh còn chưa ngủ?” Trương Bình khoác áo dày bước ra, lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng thẳng trong vườn.
Lúc mới đầu anh ta sợ hết hồn, nhờ chút ánh sáng ít ỏi của mặt trăng nhìn kĩ lại mới phát hiện đối phương không phải ma, mà là Vệ Từ.
Vệ Từ nghe thấy có người gọi mình, anh xoay người liếc mắt nhìn, dùng giọng khàn khàn mà nói: “Là Hi Hành à.”
Nghe âm thanh này, có vẻ Vệ Từ cũng là ngủ mở mắt dậy ra sân xem tinh tượng“.
* Tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
“Thân thể của huynh dưỡng hết hai năm mới khá lên được một chút, sao không biết quý trọng bản thân mình vậy?” Trương Bình cảm giác mình như một bà má già, không ngừng cằn nhằn: “Ăn mặc thì phong phanh, huynh cũng không sợ bị cảm lạnh sao? Nhìn sắc mặt trắng bệch của huynh kìa, nửa đêm có thể hù chết người ta...”
Nếu Vệ Từ bị bệnh, vậy thì trọng trách chỉ có thể đè lên trên người anh ta và Thiệu Quang, thật sự mệt chết người
Vệ Từ cảm ơn ý tốt của Trương Bình, anh hít sâu một hơi, khí lạnh tràn vào trong phổi khiến anh lạnh đến run người
“Mặc thêm vào đi, đừng để bị bệnh nữa.” Trương Bình chủ động nhường áo choàng của mình cho anh: “Ta thấy huynh đứng trong sân khá lâu rồi, đang nhìn cái gì thế?” “..
Để Tinh nơi phương Bắc càng lúc càng lóa mắt, loáng thoáng còn có huyết quang...” Vệ Từ nói được một nửa lại không chịu nói tiếp, nhận lấy sự khinh thường của Trương Bình.
Ghét nhất là tên nào chỉ nói một nửa.
“Vậy là điềm lành hay điểm dữ?” Trương Bình hỏi
Anh ta không hiểu tinh tượng, có điều Vệ Từ là đệ tử của Uyên Kính, dù nhiều dù ít cũng học được chân truyền, có chút tài năng
“Đại cát..
Nhưng trong đại cát lại có tiểu hung, có điều cũng không sao.”
Vệ Từ cười rồi ho khan hai tiếng
Dưới ánh trăng, ánh mắt anh giống như mực đậm, mang theo sự tinh khiết khác lạ.
Trương Bình nói: “Nói vậy, tình cảnh của chủ công ở Sùng Châu cũng không tệ lắm?” Vệ Từ đáp lời: “Từ tinh tượng có thể thấy là vẫn ổn
Có điều..
Từ vẫn cảm thấy hơi lo lắng.” Trương Bình cười trêu chọc: “Huynh lo lắng cái gì? Bên cạnh chủ công có người thông văn thạo võ bảo vệ
Cho dù là Văn Chứng, Tử Thực hay Phù Chính Đồ và Hán Mỹ, người nào người nấy đều là tuấn kiệt nhân gian, hiếm ai có thể qua được bọn họ mà thương tổn chủ công? Tử Hiếu, huynh là do quan tâm quá sẽ loạn.”
So với việc lo lắng, còn không bằng sớm vào nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn có công việc nặng nề