Dương Đào sẩy chân một lần thì biết sợ, ngoan ngoãn ngồi làm bù nhìn trong bữa tiệc, thấy rượu bày đầy bàn, con sâu rượu trong bụng lại rục rịch.
“Thiếu Dương, cho ta uống chút đi mà, một chén thôi được không?”
“Một giọt cũng không được” Thanh niên lạnh lùng nhìn cậu ta, Dương Đào căng thẳng: “Vết thương cũ còn chưa lành đầu, uống gì mà uống”
Dương Đào gục đầu xuống, thấy phụ thân Dương Kiển ngồi đằng trước đang uống rượu quên sầu, liền thấy bực bội không vui.
“Phụ thân cũng trúng tên chưa khỏi hẳn mà, giờ không nên uống rượu”
Dương Kiển liếc mắt: “Thằng nhãi con, to gan dám xía vào chuyện của cha ngươi cơ à?”
Dương Đào: “.”
Bị bạn thân và phụ thân đâm cho hai nhát, đúng là tan nát cõi lòng...
Thanh niên mà Dương Đào gọi là Thiếu Dương cầm chén rượu, khẽ liếc bốn phía.
Mọi người đều say trong men rượu, không khí rất ồn ào vui vẻ.
Mà đúng ra thì những người xung quanh Dương Kiển đều coi ông như không khí. Nhìn trời nhìn đất chứ không hề nhìn ông, thái độ cô lập ông rất rõ ràng, Dương Kiển cũng vì thế mà nãy giờ cứ uống rượu giải sầu không ngừng.
Thanh niên híp mắt, khẽ hừ nhẹ một tiếng khinh miệt.
Ngay cả khi đã chọn được Minh chủ thì vẫn không thay đổi được sự thật mọi người trong liên minh mỗi người đều mang ý xấu riêng.
Cậu ta nghĩ kết quả của đợt Cần Vương lần này cũng không thể tốt đẹp nổi.
Vì sao chọn Minh chủ xong, mọi người không tập trung bàn luận kế hoạch tác chiến mà lại mở tiệc mua vui?
Đang nghĩ, cậu ta phát hiện ra có người đang nhìn mình.
Đảo mắt tìm kiếm một vòng mới biết, đó là Liễu Xa.
Người đàn ông trung niên ngồi ngay ngắn đầu bên trái cười hiền hòa với cậu ta, khiến cậu ta vừa nghi ngờ vừa khó hiểu.
“Thiếu Dương, hình như Liễu Châu mục vừa cười với ta” Dương Đào nói nhỏ với bạn mình.
Thanh niên khẽ nhíu mày, đè lại sự nghi ngờ đang dâng lên: “Ừ”
“Liễu Châu mục giống y như trong tưởng tượng của ta, ngài quả là một người dịu dàng và hòa ái”
Ngày trước, khi Liễu Xa còn là Quận thủ quận Hứa, quận Đống Môn của Chương Châu thiếu lương thực trầm trọng, may nhờ có quận Hứa cứu tế lương thực mới vượt qua khó khăn.
Vậy nên, Dương Đào có ấn tượng rất tốt về Liễu Xa, cậu ta luôn cho rằng ông là một người cực kỳ tốt.
Nếu Dương Kiển biết suy nghĩ của cậu quý tử nhà mình thì chắc chắn sẽ tức nổ phổi.
Liễu Xa sao có thể là người tốt cho được, tưởng người ta tặng không lương thực đấy à? Nếu không nhờ Dương Kiển trả giá đắt để đổi lấy thì có chờ đấy, tên gian thương Liễu Xa đã lừa ông mấy lần rồi.
“Cậu chàng ngồi cạnh Liễu Châu mục hẳn là Liễu Hi, kẻ mượn người từ chỗ phụ thân nhỉ? Trong tướng tá cũng được đấy, cơ mà có vẻ hơi yếu thì phải”
Cái gì mà hơi yếu cơ?
Dương Kiển nghe thằng con mình nói vậy, suýt thì phun luôn rượu trong miệng ra.
Liễu Hi yếu thì còn ai mạnh nữa?
“Đọc sách nhiều vào, học tập người ta nữa kìa, lớn bằng này rồi mà chỉ biết viết mỗi cái tên”
Dương Đào đang yên đang lành lại bị phụ thân răn dạy, cậu chàng lấy làm khó hiểu lắm.
“Không sao, con còn có Thiếu Dương cơ mà”
Dương Đào thừa nhận rằng mình không phải người đọc sách, cũng không am hiểu bày mưu tính kế, nhưng chỉ cần bạn cậu ta am hiểu là được.
Dùng cách so sánh hình tượng và khá hiện đại thì Nhan Lâm là bộ nhớ ngoài của Dương Đào, đúng là một đối trời sinh.
Bữa tiệc này kéo dài tới tận khuya.
Hơn nửa số người có mặt trong lều đều say bí tỉ, Khương Bồng Cơ cũng uống chút rượu, đang chuẩn bị đứng dậy về thay quần áo.
“Liễu Huyện lệnh”
Cô vừa bước ra khỏi lều thì thấy mấy người theo phía sau, cô bèn dừng lại.
“Ngươi là?” Cô khẽ híp mắt, người vừa gọi cô là thanh niên ngồi cạnh Dương Đào khi nãy.
“Tại hạ là Nhan Lâm, tên tự là Thiếu Dương” Thanh niên tự giới thiệu rồi hỏi cô: “Liễu Huyện lệnh định khi nào sẽ trả lại người mà ngài đã mượn vậy ạ?”
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, hỏi lại: “Sao? Người ta chưa ngồi nóng mông ở chỗ ta được hai ngày mà Dương Đô úy đã vội đi đòi à?”
Nhan Lâm đáp: “Đô ấy không có ý đó, tại hạ tự tiện đến hỏi ý ngài mà thôi.”
“Ta thấy Tề Khuông không tồi, chắc sau cũng không trả lại đâu. Mà chắc Dương Đô úy cũng không tiếc một Bách phu trưởng đâu nhỉ?”
Mượn ư? Với cô thì chỉ có lấy luôn, dù nói là mượn nhưng sẽ không có ngày trả lại.
Nhan Lâm khẽ nhíu mày, lời nói của Khương Hồng Cơ đã chứng minh mọi phỏng đoán của cậu ta.
“Liễu Huyện lệnh còn đang đứng chưa vững ở miền Bắc kia kìa, sao vội đến miền Nam sông nước này thế?”
Đúng là đứng núi này trông núi nọ.
“Thì ai chẳng có ước mơ, ta cứ dự phòng trước đây, không được à?” Khương Hồng Cơ cười: “Sớm muộn gì cũng có lúc dùng đến lính thủy”
“Liễu Huyện lệnh