Kỳ Quan Nhượng xuất thân bần hàn, nhưng kinh nhiệm sinh sống nơi nguy hiểm như biên thùy lại rất phong phú. Kiểu thiếu niên lang chỉ có lý luận suông như Phong Cẩn không thể so bì được.
Ban đầu, Phong Cẩn cảm thấy người này có vẻ khó chung đụng, nhưng sau khi trò chuyện với nhau vài câu lại đột nhiên cảm thấy có hứng thú. Sau vài phen thăm dò, cậu ta thế nhưng lại có cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ.
Trong lúc nói chuyện, xưng hô từ “lang quân” xa cách biến thành “Văn Chứng” thân thiết.
Nam giới thời đại viễn cổ, đặc biệt là quan hệ bạn bè giữa các văn nhân, thường bắt đầu phát triển từ một thoáng rung động như thế này đây. (→_→)
“Vừa nãy nghe Văn Chứng nói, trong lòng Du cũng đã có phán đoán, nhưng chưa dám chứng thực... nên cũng không biết thực hư thế nào?”
Kỳ Quan Nhượng khẽ gõ cái quạt lông lên đầu gối, nói với giọng nghiêm túc: “Hoài Du có biết nhà họ Mạnh ở quận Mạnh không?”
Phong Cẩn không hiểu, chuyện này thì dính líu gì đến Mạnh thị của quận Mạnh?
Còn chưa kịp tỏ vẻ băn khoăn, trong đầu cậu bỗng hiện lên một suy đoán cực kỳ to gan. Khiến cậu ta suýt nữa thì thất lễ bởi chính suy đoán của mình.
“Tại sao Văn Chứng lại...”
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh, đôi mắt lại càng thêm phần buốt giá. Anh ta đã sớm liệu đến sự chất vấn của Phong Cẩn. Dù sao phán đoán kiểu này đối với bất kỳ một nhà sĩ tộc quyền quý nào thì cũng đều là một sự sỉ nhục.
“Tổ tiên dũng mãnh thiện chiến, trung quân ái quốc không có nghĩa là đời con cháu cũng có thể kế thừa được phong thái của tổ tiên.” Kì Quan Nhượng lạnh lùng nói tiếp, “Nghe những gì Hoài Dư nói vừa rồi thì có lẽ là vì cậu rời Thượng Kinh, không liên lạc nhiều với nhà mình nên chưa từng nghe nói đến chuyện này đúng không?
Nhà họ Mạnh ở quận Mạnh Thương Châu, bọn họ là ai?
Người nổi tiếng nhất là tổ tiên của nhà bọn họ, chính là Tướng quân khai quốc của Đại Hạ, được Hạ Thái Tổ chính miệng gọi là “Nhân trung Bạch Long” - Mạnh Tinh, Mạnh Tử Lương. Sau này được người đời ca tụng bằng mỹ danh “chiến thần“. Trong lãnh thổ của năm nước hiện tại đều có đền thờ của ông, có thể thấy danh tiếng của ông vang xa đến mức nào.
Có một vị tổ tiên như thế, gia tộc Mạnh thị được hưởng rất nhiều hoàng ân, thực ấp* trăm hộ, đời đời hưởng tước cho đến cuối triều Đại Hạ.
*Thực ấp: vùng đất được ban thưởng cho quan lại, tính theo số lượng hộ dân cùng với ruộng đất của họ. Trăm hộ = 100 nhà.
Cho dù là bây giờ, địa vị của Mạnh thị cũng vẫn rất cao quý.
Tên của quận Mạnh vốn không phải là như thế, nhưng vì gia tộc họ Mạnh mà được đổi tên thành quận Mạnh.
Đương nhiên, giống như những gì Kỳ Quan Nhượng vừa chế giễu. Nhà họ Mạnh có một vị tổ tiên mạnh như trâu, nhưng không có nghĩa là đời con cháu của họ cũng có thể tài giỏi như thế, không chỉ không thể đưa gia tộc đi đến đỉnh vinh quang mà thậm chí còn càng lụi bại.
Máu của người quân tử đến năm đời thì cũng đứt.
Phong Cẩn không phải là tên ngốc, tất nhiên có thể đoán được ý tứ của Kỳ Quan Nhượng.
Kẻ đầu sỏ giở trò đồi bại với bao nhiêu phụ nữ ở quận Mạnh, thậm chí còn hãm hại các cô gái ở Hà Gian chắc hẳn là đến từ nhà họ Mạnh.
“Chưa từng nghe đến chuyện gì cơ?”
Phong Cẩn cũng biết mấy kẻ công tử bột tầm tuổi như mình có đức hạnh như thế nào, nhưng mà cậu vẫn không dám tin vào phán đoán của Kỳ Quan Nhượng.
“Đương nhiên là chuyện Đô úy của quận Mạnh vào rừng làm cướp, dấy binh thiêu rụi phủ Quận thủ.” Kỳ Quan Nhượng nhìn thẳng vào mặt Phong Cẩn, giọng điệu không mang theo ý tốt nói, “Đô úy này vốn là tùy tùng nhà họ Mạnh, cực kỳ trung thành và tận tâm với Mạnh thị, nhưng hiện tại lại làm phản chủ cũ. Hơn nữa còn thiêu cháy phủ Quận thủ, lý do của việc này cho đến tận giờ vẫn chưa có đáp án chính xác... Mà vừa khéo trong cuốn thẻ tre kia, hình như có ghi tên húy của chính thất và con gái dòng chính của vị Đô úy kia... Hoài Du nói xem, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?”
Phong Cẩn mấp máy môi, một người từ trước đến nay vẫn biết ăn biết nói như cậu ta thế mà trong đầu lúc này lại rối như tơ vò, không biết nên nói gì cho phải.
“Không cần phải nói, đương nhiên là có liên quan đến nhau rồi.”
Đúng lúc Phong Cẩn đang phân vân, thì bên ngoài vang lên giọng nói bình tĩnh của Khương Bồng Cơ.
Phong Cẩn vô thức nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy một bóng người sải bước như bay vào trong phòng rồi thô lỗ ngồi phịch xuống. Nhưng mà lúc này không ai dám tỏ vẻ bất mãn với hành động của cô, bởi vì... sắc mặt cô lúc này đã tức đến mức xanh mét.
“Hửm?” Kỳ Quan Nhượng vỗ vỗ cái quạt vào