Đi đêm nhiều tất nhiên là phải gặp ma rồi, Mạnh Lượng chơi quá trớn, đương nhiên là cũng để lộ sơ hở.
Nhưng biết làm sao khi thế lực của Mạnh thị ở Thương Châu quá lớn đây. Mạnh thị không chỉ nhanh chóng lấn át tiếng nói của khổ chủ xuống, mà còn trả đũa khiến đối phương phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, vợ con ly tán... Nhiều người bị hại thấy thế chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng chịu nhục.
Có sự che chở của gia tộc, Mạnh Lượng thấy mình chỉ bị mắng mấy câu thì lại càng coi trời bằng vung, mãi cho đến khi gây ra họa lớn.
“... Ngày đó, vị Đô úy kia đưa vợ con đến Mạnh phủ mừng thọ Lão thái quân. Mạnh Lượng thấy vợ Đô úy xinh đẹp, liền nảy lòng tham muốn chơi lại trò cũ. Nhưng mà vợ của Đô úy không phải là hạng đàn bà tầm thường liền vạch trần lớp ngụy trang của hắn ta. Mạnh Lượng ghi thù trong lòng, bèn mượn tên của cha mình - Mạnh Trạm dụ Đô úy ra khỏi phủ xử lý công việc, rồi gọi mấy tên bạn đầu đường xó chợ của hắn vào phủ cưỡng bức vợ con của Đô úy.”
Sau đó, tuy vợ của Đô úy còn sống, nhưng con gái của bà lại bị cưỡng bức cho đến chết... nên bà cũng phát điên mà đâm đầu tự tử chết theo.
Dáng vẻ lúc chết của hai mẹ con họ cực kỳ thê thảm.
Đợi đến khi Đô úy xong việc quay về thì đã là ba ngày sau, lúc này ông mới biết chuyện vợ con mình đã qua đời.
Mạnh Phủ vì giấu giếm nguyên nhân cái chết, sau khi xử lý thi thể hai người kia thì Mạnh Lượng cũng bị quản thúc chặt một thời gian, chờ việc này êm xuôi lại thả ra.
Khéo làm sao, chuyện mà Mạnh Lượng làm lại bị vị Đô úy kia biết được, sau đó ông liền làm phản, cho thiêu rụi cả phủ Quận thủ.
Nhưng mà binh lực trong tay ông làm sao có thể so được với binh lực trong tay Mạnh thị?
Đô úy bại trận một cách nhanh chóng, phải trốn vào rừng sâu, không biết tung tích.
Nhưng, câu chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc.
“Tuy nguyên nhân là từ Mạnh Lượng mà ra, nhưng chuyện Mạnh thị ức hiếp bá tánh, bóc lột thương nhân xưa nay lại là sự thật, dân chúng oán thán không ngừng. Vị Đô úy kia tuy rằng đã mất tích, nhưng tình hình bạo loạn ở Thương Châu vẫn chưa kết thúc. Cái tên Mạnh Lượng kia được người trong nhà che chở, tính đưa đến Thượng Kinh lánh nạn. Đám bạn bè tạp nham của hắn sợ bị Mạnh thị truy cứu, gán tội làm hư Mạnh Lượng nên cũng lén lút theo Mạnh Lượng rời khỏi quận Mạnh.”
Phong Cẩn nghe xong thì há hốc mồm: “Chuyện hoang đường như thế này...”
Cậu ta vốn cho rằng bản thân đã hiểu rất rõ, nhưng lại không ngờ được những gì Mạnh Lượng làm ra lại khiến cậu phải thay đổi lại giới hạn đối với lũ công tử bột.
“Dù nói thế nào Mạnh thị cũng là con cháu nhà trung lương, tuy nền nếp không còn nghiêm khắc như thời Mạnh Công*... nhưng cũng không đến nỗi dạy ra một đứa súc sinh như giòi bọ thối rữa như vậy... Nhà họ Mạnh đúng là ức hiếp người quá đáng!” Ngụy Uyên rất ít khi mắng người khác như vậy, có thể thấy hiện giờ ông đang rất tức giận. Lại nghĩ đến con gái mình, suýt chút nữa thì ông hộc máu.
*Mạnh Công: là Mạnh Tinh. Người xưa khi tỏ sự tôn kính với những người có công với đất nước sẽ xưng Họ + Công.
“Mạnh Lượng tuy khốn nạn nhưng lại rất yêu quý cái mạng nhỏ của mình, tính tình giảo hoạt giả dối. Vì đề phòng một kẻ bị lộ mà lôi hắn ta ra, nên những kẻ này rất ít khi liên lạc với nhau, không ai có thể biết được chỗ ẩn náu của những tên còn lại...”
Thế cho nên, dù bọn họ có bắt được một hai tên thì cũng đừng hòng một lưới tóm gọn đám còn lại.
Khương Bồng Cơ bỗng cười lên: “Nhưng mà, điều này cũng có cái hay...”
Ngụy Uyên không hiểu nhìn cô, chuyện đã thành ra như thế này rồi, thì hay chỗ nào?
Ngược lại, Kỳ Quan Nhượng hình như nghĩ ra điều gì đó, trong đôi mắt âm u lóe lên tia sáng lạnh.
“Quả thật là rất hay.”
Ẩn náu càng sâu thì đến lúc mất mạng Mạnh thị có muốn truy cứu cũng không biết đường nào mà lần.
Quận Hà Gian không phải là quận Mạnh để Mạnh thị có thể một tay che trời. Xung quanh có rất nhiều thâm sơn cùng cốc, có bị dã thú ăn thịt cũng là chuyện bình thường.
Phong Cẩn cũng hiểu được ý của hai người, nhưng không biết nên nói gì, chỉ đành nuốt ngược vào bụng.
Quan hệ bình thường thì không nên nói nhiều, nếu như càng biết nhiều thì càng không tiện nói ra.
Khương Bồng Cơ thì chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.
“Tối nay đã quấy rầy thầy rồi, sang mai học trò nhất định sẽ mang lễ trọng đến tạ lỗi. Mong thầy có thể tha thứ cho hành vi lỗ mãng này của học trò.”
Bề ngoài nhìn Khương Bồng Cơ