Tổ Đức?
Khương Bồng Cơ tìm kiếm trong đầu thông tin về người này.3
“Huynh nói Tổ Đức chính là Đường Diệu?” Khương Bồng Cơ không th2ấy hứng thú với Vệ Từ của kiếp trước lắm, cô rất ít khi chủ động hỏi đến0, trừ khi nhàm chán quá mới nghe chút chuyện để giết thời gian: “Hình nh0ư Đường Diệu và Tĩnh Dung chưa từng gặp nhau mà? Sao hai người này lại đ3ối đầu?”
“Kiếp trước Tổ Đức và Tĩnh Dung đều xuất sĩ Hoàng Tung. Tổ Đức xuất thân sĩ tộc, quan niệm về dòng dõi rất nặng. Tĩnh Dung có xuất thân thấp kém lại được Hoàng Tung trọng dụng, hai người bọn họ dĩ nhiên không hợp nhau, mâu thuẫn giữa đôi bên cũng không nhẹ.” Vệ Từ biết tính tình của Khương Bồng Cơ, nói cho cô biết những chuyện này cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến sự tin tưởng của cô dành cho Dương Tư: “Bệ hạ chủ động kết giao với Tĩnh Dung, liên tục tặng món ăn ngon. Lúc đầu cũng không có gì, nhưng thời gian dài, Tĩnh Dung và Hoàng Tung dần biến thành xa cách. Sau đó, bệ hạ dùng thêm mấy lần liên hoàn kế để ly gián, Tĩnh Dung đi đến đường cùng, chỉ có thể tìm bệ hạ làm nơi nương tựa.”
Dương Tư không phải bởi vì tham ăn mà đi ăn máng khác, thế nhưng nguyên nhân khiến Dương Tư đi ăn máng khác, quả đúng là vì tham ăn.
Kiếp trước, nếu như không có “thần trợ giúp” như Đường Diệu, khả năng Dương Tư chủ động đi ăn máng khác cũng không cao.
Khương Bồng Cơ chăm chú lắng nghe, cô vẫn không quên nói một câu: “Chỉ sợ Tĩnh Dung hối hận đến mức xanh cả ruột mất. Nếu như có thể ghi chép vào trong sách sử, người đời sau đều biết hắn vì tham ăn mà hỏng việc.”
Lý do này thật đúng là mất mặt.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tên thân mật mà học sinh đời sau đặt cho Dương Tư…
Háu ăn.
Vệ Từ mím môi, khẽ cười.
Không phải sao?
Kiếp trước Dương Tư không ít lần ôm bản thân thổ lộ, phần lịch sử đen tối này, quả đúng là nỗi đau của cuộc đời.
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Đường Diệu thì sao?”
Vệ Từ khẽ cúi mắt xuống, thản nhiên nói: “Sau khi Hoàng Tung thua, Đường Diệu tự vẫn.”
Anh không nói dối, thế nhưng cũng không hề nói hết.
Dưới trướng của Hoàng Tung, Đường Diệu không ít lần làm khó Dương Tư, hai người luôn chĩa mũi nhọn vào nhau, còn mượn say chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói Dương Tư là “con trai kỹ nữ”. Dương Tư nhịn xuống nỗi nhục này. Sau khi Hoàng Tung bại trận, Dương Tư đem mối nhục này trả lại cho Đường Diệu, Đường Diệu không chịu nổi nhục, bị ép phải tự vẫn. Chuyện này không thể nói Dương Tư làm sai, thế nhưng phương pháp trả thù của Dương Tư quả đúng là hơi độc ác.
Vệ Từ không muốn vì chuyện này mà chủ công sinh ra bất mãn với Dương Tư.
Khương Bồng Cơ cũng không cố truy hỏi.
“Lúc này chắc là Đường Diệu đang theo Uyên Kính tiên sinh biên soạn sách à?”
Vệ Từ nói: “Chuyện này khá phù hợp với Đường Diệu, đối với Đường Diệu mà nói cũng là an toàn.”
Thiên hạ loạn thế, chư hầu đấu đá, người chết ta sống.
Tính tình của Đường Diệu như thế, đặt Đường Diệu dưới trướng của bất kỳ chủ công nào đều ổn cả, thế nhưng hắn ta quả thật không thích hợp với Khương Bồng Cơ.
Sự kiêu ngạo của dòng dõi thế gia vọng tộc đã sớm ngấm vào trong xương cốt Đường Diệu, ăn sâu bén rễ, không phải chỉ mấy câu liền có thể thay đổi được.
So với việc để Đường Diệu tiếp xúc với quyền lực, khiến cho thế lực của Hoàn Châu mất cân bằng, chi bằng để Đường Diệu phát huy hết năng lực, đi theo tiên sinh viết sách.
Chưa nói đến những chuyện khác, tài văn chương của Đường Diệu thật đúng là không có chỗ nào chê trách được.
“Huynh nói cũng đúng, viết sách tương đối thích hợp với Đường Diệu.” Khương Bồng Cơ nhíu mày, hiện tại cô đang rất thiếu người, thế nhưng thà ít mà tốt. Đường Diệu thật sự có tài, chỉ là không phù hợp với tình hình hiện tại của cô: “Đường Diệu sẽ không giống như Tĩnh Dung thấy tốt thì lấy, càng sẽ không biết chủ động nhượng bộ giống như Văn Chứng.”
Khả năng lớn nhất là lại dựa vào lý lẽ biện luận, khiến cho tất cả mọi người đều không còn đường lùi.
Khương Bồng Cơ và Hứa Bùi đã hoàn toàn trở mặt. Sau khi từ hẻm Cô Tư về, cô lại để cho Kỳ Quan Nhượng viết một bài hịch.
Bài hịch văn trước đó là sự khiển trách của dư luận, hiện tại bài hịch văn này là chính thức tuyên chiến rồi.
Hứa Bùi nhận được hịch văn xong thì nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh phái người viết hịch văn mắng lại.
Cuộc khẩu chiến từ xa, vui đến quên cả trời đất.
Theo mâu thuẫn của dư luận tăng lên, mùi thuốc súng giữa hai phe càng thêm nồng đậm. Hứa Bùi dựa theo đề nghị điều binh của Hàn Úc lúc trước, làm tốt bước chuẩn bị khai chiến. Khương Bồng Cơ không chịu yếu thế, một mặt chiếm cứ vùng đồng bằng Tê Xuyên để luyện binh, một mặt khác yêu cầu hậu phương chuyển tới càng nhiều binh khí và lương thảo.
Ngay lúc này, Hứa Bùi âm thầm giờ trò.
Hắn ta phái sứ giả qua bên Hoàng Tung thuyết phục, chuẩn bị cùng Hoàng Tung chống lại Khương Bồng Cơ. Đề nghị này là do Hàn Úc và Trình Tuần cùng nhau nói, những thần tử dưới trướng không