“Ngơ cái gì đồ ngốc, có gì cứ nói, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Bách Ninh sốt ruột đến mức không còn nói tiếng phổ thông nữa mà lôi luôn tiếng địa phương của quận Bành ra dùng. Ông nói xong thì khuôn mặt bắt đầu hiện lên vẻ bối rối, bèn dùng tiếng phổ thông, lặp lại một lần nữa, từng câu, từng chữ một: “Đứa trẻ này, có gì cứ nói, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Vệ Từ cười mỉm chi, như không nhìn thấy bộ dạng bối rối của Bách Ninh.
“Từ thành tâm mời Bách nghĩa sĩ rời núi, một con người tài hoa thế này mà bị vùi lấp chốn thôn quê, thật sự rất đáng tiếc.”
Bách Ninh lại nói: “Ức hiếp lão phu ít đọc sách đúng không? Trò lừa đảo, đi đi đi, nếu không ta đánh cậu đấy!”
Trong lòng Vệ Từ rất ngạc nhiên, Bách Ninh của kiếp trước cũng từ chối rời núi, nhưng không hề quyết liệt như bây giờ.
“Lừa người?” Vệ Từ tắt nụ cười và nói: “Từ thật lòng đến mời, tuyệt đối không có chút lừa dối nào.”
Bách Ninh làm mặt dữ, biểu cảm như kiểu “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi cứ không nghe”.
Không biết làm sao, Vệ Từ chỉ đành ra tuyệt chiêu.
“Chi bằng thế này, Từ và ông đánh cược, nếu như Từ thắng, Bách nghĩa sĩ hãy thử cân nhắc việc đầu quân cho chủ ta?”
Bách Ninh nhíu mày, hàng ria mép hất lên, bay lất phất trong không trung, ông gằn giọng và nói: “Vậy nếu cậu thua thì sao?”
Vệ Từ nói: “Tùy ông xử lý.”
Bách Ninh vỗ tay một cái, thôi không giữ chặt cánh cửa tre nữa, ông vò vò hai bàn tay với tâm trạng kích động.
“Vậy thì quá tốt rồi… Đến lúc đó, cậu đừng có mà lật lọng đấy.”
“Chỉ có một điểm, không cưới vợ, không nạp thiếp, không ở rể.” Vệ Từ vừa nói những lời này ra, trạng thái kích động của Bách Ninh đã sững lại, khuôn mặt ông lộ ra vẻ gặp quỷ. Vệ Từ cười và nói: “Mặc dù Từ không có vợ con, gia thất, nhưng lòng đã có chủ, e là sự tính toán của Bách nghĩa sĩ đã dùng không đúng chỗ rồi.”
Giọng của Bách Ninh thay đổi hẳn: “Sao cậu biết…”
Vệ Từ nói: “Lúc nãy Từ nói rồi, đêm xem tinh tượng, bấm đốt ngón tay, tính toán là biết hết được chuyện lớn, chuyện bé trong khoảng ba mươi năm, tuyệt đối không phải bốc phét.”
Sự thật lại là, kiếp trước Bách Ninh đã hỏi Vệ Từ việc này.
Bách Ninh có một cô con gái, vô cùng xấu xí, hơn hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng, từ hoàng hoa đại khuê nữ trở thành gái già chưa chồng.
Nếu không phải Bách Ninh bảo vệ thôn làng, các hương thân đã nhận ân tình của ông thì chỉ với những lời đàm tiếu không thôi chắc cũng đủ giết chết cô con gái này rồi.
Ở kiếp trước, phải sau một, hai năm nữa thì Vệ Từ mới đi chiêu mộ Bách Ninh. Lúc đó, con gái rượu của ông vẫn chưa được gả đi, vậy càng không cần phải nói đến kiếp này rồi.
“Cậu còn biết gì nữa?”
“Biết sơ sơ vậy thôi.”Vệ Từ nói: “Nội dung cá cược cũng đơn giản, Từ tùy tiện bói hai chuyện, nếu như bói trúng thì xem như là thắng, thế nào?”
Bách Ninh cảm thấy bất an trong lòng, nhưng Vệ Từ cũng không giống như mấy tên lang băm bày sạp bói toán nơi đầu đường xó chợ.
Sau một khắc…
“Chủ công nhà cậu là ai?”
Bách Ninh cũng thấy buồn bực.
Ông chẳng qua chỉ là một người đàn ông nông thôn cục mịch, nào ngờ sẽ có quân tử khí khái như thần tiên đến chiêu mộ mình, còn với dáng vẻ nhất định phải đạt được mục đích.
Ông đã trở thành người được săn đón từ khi nào?
Vệ Từ cười và nói: “Chủ ta chính là châu mục Hoàn Châu - Lan Đình Công ở Đông Khánh. Chủ công phái Từ xuống phía Nam, bàn chuyện liên minh với Dương Đào. Trên đường đi, Từ nghe nói đến hành động bảo vệ thôn làng của Bách nghĩa sĩ, cảm thấy thán phục trong lòng nên mới tìm kiếm mấy lần rồi đích thân đến đây để mời.”
Bách Ninh ngơ ra một lúc rồi nói: “Người của Đông Khánh?”
Vệ Từ biết ông đang do dự điều gì.
“Bách nghĩa sĩ, quận Bành nằm giao giữa ba mặt trận, không thể yên ổn lâu dài. Nếu ông vẫn cố chấp ở lại đây thì sự an nguy của cả nhà lớn bé sẽ khó mà đảm bảo.”
Theo Vệ Từ được biết, không phải Bách Ninh chưa từng nghĩ đến việc đầu quân.
Khổ nỗi, tuổi tác của ông đã lớn, với một võ tướng mà nói bốn mươi tuổi đã được xếp vào độ tuổi xế chiều rồi, xuất thân của ông lại thấp kém, nếu nhập ngũ thì chỉ có thể làm lính tép riu, gần như có thể xem là vật hy sinh không đáng tiền nhất trên chiến trường. Dù cho ông có lòng dũng cảm giết địch, nhưng đến vũ khí, áo giáp mà doanh trại cũng không chu cấp nổi thì ông có thể đi giết ai? Lính lâu la muốn thăng tiến rất khó, mỗi một bước đi đều phải đổi lấy bằng đầu của quân địch.
Bách Ninh là một lão hán lớn tuổi, căn bản không có cơ hội lộ diện.
Thay vì như vậy, chi bằng ở lại quận Bành, lãnh đạo binh lính trong thôn, đánh thổ phỉ.
Không phải Bách Ninh không hiểu, từ khi đánh Nam Thịnh mất nước, chỉ có mấy năm mà quận Bành đã thay đổi hai mươi mấy vị chủ nhân, thanh niên trai tráng càng ngày càng ít, cuộc sống càng ngày