Một cái trại phỉ, trên mặt đất lại toàn là thi thể, có thể thấy thủ đoạn của người xuống tay cực kỳ tàn nhẫn và dứt khoát... cô gái trong phòng nói rằng phu quân mình sẽ lập tức trở về... đây rõ ràng là ám chỉ phu quân trong miệng cô ta chính là người đã giết sạch cái trại phỉ này...
Hay nói một cách khác, cậu ta thế mà lại bị một tiểu nha đầu uy hiếp?
Nghĩ nghĩ rồi, Phong lang quân chắp hai tay lại nói, “Nếu đã như thế, tại hạ cũng không tiện làm khó phu nhân nữa. Chỉ là đường đêm khó đi, cả đoàn chúng tôi lại lạc đường trong rừng sâu này đã hai ngày trời, không nói đến chuyện đã đánh mất hàng hóa, còn tổn thất mất vài tên gia đinh, bây giờ lại đi tiếp thì...”
Ngụy Tĩnh Nhàn âm thầm nghiến răng, đối phương nhất định ở lỳ đây không chịu đi? Nhưng mà, bây giờ việc cấp bách của họ là kéo dài thời gian, nói không chừng Lan Đình đã đang trên đường quay về rồi, tạm thời phải cầm chân bọn họ đã.
“Nếu đã như thế, mời công tử cứ tự nhiên.”
Tuy rằng đây là một cái trại phỉ mà trên đất lại toàn là xác chết, nhưng tốt xấu gì so với việc trực tiếp qua đêm ở nơi rừng sâu nước độc cũng tốt hơn nhiều.
Đám hộ vệ cũng không chút khách khí, trực tiếp ôm đám củi ra chuẩn bị nhóm lửa, sau đó bọn họ phát hiện ra một chuyện cực kỳ lúng túng, bọn họ chẳng có gì để đánh lửa cả. Đá đánh lửa đã rơi hết mất rồi, hộp quẹt cũng bị ngâm trong nước mất một lúc lâu... chẳng nhẽ họ lại phải dùng hai thanh củi để đánh lửa à?
Nghiêng đầu nhìn ánh lửa đang phản chiếu lên song cửa sổ, mượn tí lửa chắc cũng không đến nỗi từ chối đâu nhỉ?
“Phu nhân, có thể mạo muội xin chút lửa được không?”
Ngụy Tĩnh Nhàn mím môi, thế này là vẫn chưa chịu từ bỏ?
Nếu như bên người có hộ vệ thì cũng chẳng sao, nhưng bây giờ chỉ có một đám nữ tử yếu ớt với nhau. Ban sáng bọn họ bị đám thổ phỉ dọa cho sợ đến mức nhìn thấy cái gì hơi khác lạ một chút là sẽ vô thức sinh ra sợ hãi, làm sao có thể mở cửa cho đám đàn ông lạ mặt này vào được. Khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng hổ, vì bảo vệ an nguy cùng thanh danh trong sạch, cho dù bọn họ có làm ầm lên cũng nhất quyết không thể mở cửa!
“Phu quân của tiểu phụ sắp quay về rồi, công tử ráng chờ thêm một chút được không? Bằng không phu quân truy hỏi, tiểu phụ sợ rằng sẽ khó trả lời.”
Ngụy Tĩnh Nhàn căng thẳng nhắm chặt mắt lại, tại sao vẫn chưa về thế này?
Lúc này, Phong lang quân hai tay khoanh trước ngực, giọng nói chứa đựng ý cười nói: “Gái chưa chồng mà lại luôn miệng gọi một người đàn ông là phu quân, không sợ hỏng mất danh tiếng?”
Ngụy Tĩnh Nhàn vô thức hít một hơi lạnh, sau rồi mới nhanh chóng phản ứng lại mà đưa hai tay bịt lấy miệng, thôi chết, bị bóc rồi!
Phong lang quân híp mắt, vẫy tay một cái, các hộ vệ hiểu ngầm nhận lệnh, muốn cưỡng chế xông vào.
Ở một nơi khác, Khương Bồng Cơ vác theo con mồi quay về, nhưng vẻ mặt thoải mái của cô không duy trì được bao lâu đã nhanh chóng bị sự nghiêm nghị thay thế.
Hệ thống: “... làm sao vậy ký chủ?”
“Có dấu chân của người lạ, dấu vết vẫn còn mới, không phải là dấu chân của đám thổ phỉ kia để lại... có một đoàn người đang đi về phía trại phỉ, trên mặt đất có máu người, trong số bọn họ có người bị thương, nhưng hẳn là thương thế không nặng. Nhìn độ nông sâu của dấu chân có lẽ là trạng thái của những người này cũng chẳng tốt lắm... dấu chân có sáu cặp, chắc là có bảy người... đám Tĩnh Nhi vẫn còn ở trong trại, chết tiệt, ta phải nhanh chóng quay về mới được.”
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: Bác dẫn à, có phải bác nói sai rồi không? Sáu cặp dấu chân mà lại bảy người?
“Một cặp dấu chân kích cỡ trung bình trong đó, theo phán đoán thì không phải là người béo, nhưng mà dấu giày lại là sâu nhất, cho nên có lẽ hắn ta còn cõng thêm một người trên lưng. Tôi nghĩ, hẳn là có hai người bị thương ở phần cánh tay, một người khác bị thương ở phần chân...”
[Cải Muối Ô Giang]: Chỉ có một mình tui cảm thấy Streamer kiểu này rất moe à? Nhưng mà nửa đêm nửa hôm, bốn bề tối đen như mực... tui biết thị lực nhìn ban đêm của bác Streamer rất tốt, nửa tiếng trước đã chứng minh rồi... nhưng bác mới nhìn một cái làm sao mà phán ra được nhiều thứ như vậy?
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Cái miệng của bác dẫn kênh này linh lắm, nói cái gì trúng cái đó... mấy thím lầu trên cứ tin anh đi, không sai đâu.
“Thứ hiển nhiên dễ thấy, không có gì đáng để khoác lác cả.”
Bước chân của Khương Bồng Cơ cứ như đang đạp trên gió, nhanh chóng quay về.
Đến gần trại phỉ, quả nhiên nhìn thấy một toán bảy người đang đứng trước căn phòng sáng ánh lửa, Khương Bồng Cơ vừa chạy vừa giương cung lên.
“Vút!!!”
“Nếu như ta mà là các ngươi thì sẽ không thô lỗ như vậy đâu, nếu không muốn chết thì rời khỏi gian phòng đó cho ta.”
Hộ vệ còn chưa đến gần được cánh cửa, một tiếng rít xé gió vang lên, mũi tên gần như sượt qua chóp mũi bọn họ cắm phập lên cánh cửa.
Phong lang quân sững ra, Khương Bồng Cơ đã lắp mũi tên thứ hai lên, cười lạnh nói: “Nếu không làm theo thì mũi tên tiếp theo sẽ ngắm trúng vào vị lang quân kiều quý mà các ngươi đang cõng sau lưng đấy. Bây giờ lập tức làm theo lời ta, rời khỏi