Chỉ trong nháy mắt, Khương Bồng Cơ đã nhanh nhẹn chém bay vài cái đầu người.
Hành động sát phạt quyết đoán và thủ đoạn độc ác của cô khiến sát thủ chân chính cũng phải hoảng hốt.
Đám người này vốn dĩ không phải đối thủ của Khương Bồng Cơ, hiện tại lại có ý muốn bỏ chạy nên đương nhiên càng khó lòng địch lại, mới do dự đôi chút đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
Mười mấy thi thể đổ gục bên cạnh Khương Bồng Cơ đều bị giết chết chỉ bằng một đao. Có vài kẻ vì bị cắt cổ họng, một số khác thì bị chém bay đầu, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất, số còn lại thì còn dính chút da thịt, lủng lẳng không đứt.
Đối lập với tổn thất nghiêm trọng của kẻ địch thì Khương Bồng Cơ lại không hề hấn gì, máu tươi đặc sệt dính trên lưỡi dao tí tách rỏ xuống đất.
“Lên đi! Sợ cái gì! Lên hết cho ta!”
Một tên “thổ phỉ” to mồm gào lên, song không hề cổ vũ được tinh thần của đồng bọn mà càng khiến chúng sợ hãi.
Dường như đám người này đã bị Khương Bồng Cơ dọa sợ vỡ mật, rõ ràng số người vẫn chiếm ưu thế áp đảo vậy mà không kẻ nào dám tiến lên phía trước.
Ai dám xông lên phía trước chứ?
Những kẻ tiên phong vừa nãy giờ đã biến thành khối thi thể nằm trên mặt đất rồi, những giọt máu bắn tung tóe vẫn còn bốc lên hơi ấm.
Càng như vậy, bọn chúng càng sợ hãi, nắm đao trong tay cũng không thể đem lại cảm giác an toàn.
Thấy thế, Khương Bồng Cơ lạnh lùng cười nhạo: “Xì, đám gan chuột nhắt.”
Nếu đám người này có thể cùng nhau xông lên, đồng tâm hiệp lực đối phó cô, cô còn đánh giá cao mà nghiêm túc đối phó.
Bởi chung quy, cho dù giá trị vũ lực của cô có cao đến đâu cũng không thể coi thường hàng loạt lưỡi dao thi nhau đâm tới. Thế mà bọn chúng mới chỉ bị chém chết mười mấy người đã lòi ra cái đuôi sợ chết. Tiếp đó nảy sinh ý muốn lùi bước, loại người này đừng nói đến cầm đao, cho dù cầm vũ khí tia laser tiên tiến vẫn yếu ớt vậy thôi, Khương Bồng Cơ phân chia thời gian là có thể giải quyết hết bọn chúng.
Bọn chúng chọn cách rút lui nhưng Khương Bồng Cơ sẽ không lùi bước.
Cô đột nhiên dợm bước, nhanh chóng tiến sát gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai bên lại.
Ở trong mắt đám “thổ phỉ” này, Khương Bồng Cơ như thể dịch chuyển tức thời đến trước mặt bọn chúng, tốc độ nhanh đến đáng sợ.
“Quỷ...”
Một tên “thổ phỉ” không kìm được hét lên, tuy nhiên chữ tiếp theo còn chưa thốt khỏi miệng thì một cảm giác lạnh như băng lướt qua nơi cổ họng, nhiệt đột toàn thân bắt đầu giảm dần từ vết cắt này làm đầu óc hắn ngừng hoạt động, toàn bộ cảnh vật trước mắt đều biến thành màu xám xịt.
Trận chiến giết chóc nghiêng về một bên, thế nhưng bên chiếm thế thượng phong lại không phải là đám “thổ phỉ” đông người mà là Khương Bồng Cơ toàn thân nhuốm máu.
Vợ chồng Trình Thừa chỉ biết há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng họ ắt phải chết, vậy mà không ngờ trong lúc tuyệt vọng nhất lại gặp được đường sống.
Trình phu nhân mím môi, dìu người chồng đang bị thương sang một bên, để tránh bị kéo vào cuộc chiến.
Trình Thừa không quên mấy lời nói lúc trước của Khương Bồng Cơ, ông nắm chặt tay vợ mình, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ.
“Phu quân...” Trình phu nhân ngẩng đầu lên nhìn chồng mình, lẳng lặng trao đổi qua ánh mắt.
“Phu nhân an tâm, đợi một lát.” Ông vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay vợ mình để trấn an nỗi lo lắng trong lòng bà.
Trong khoảng thời gian hai người nói chuyện, Khương Bồng Cơ lại nhanh chóng lấy thêm mấy mạng người. Quần áo trên người cô bị máu đen nhuộm kín, không nhận ra màu sắc ban đầu. Cô tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục, đám “thổ phỉ” kia quả thực bị dọa sợ chết khiếp, hai đùi run lẩy bẩy, lo sợ bất an.
Nhưng từ đầu đến cuối chúng luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, không thể làm gì Khương Bồng Cơ thì giết Trình Thừa trước cũng được.
Nếu không, tin tức nhiệm vụ thất bại mà truyền đến tai chủ nhân, e rằng người thân của chúng sẽ phải chết không có chỗ chôn.
Mang ý nghĩ này, mấy tên còn lại liên thủ ngăn chặn Khương Bồng Cơ, để hai tên khác đi giết vợ chồng Trình Thừa.
“Phu quân!!!”
Lúc nhìn thấy hai tên trong đám