“Sao ngươi lại ở nơi này?”
Lúc này Dương Tư không hề có lấy một chút mừng rỡ khi gặp được người xưa ở nơi tha hương nào, đáy mắt gã còn toát ra mấy phần sát ý lạnh lùng khiến cho người ta run rẩy.
Người đàn bà ngồi quỳ chân trên đệm một cách đoan chính, sống lưng gầy gò cúi xuống thật sâu, bái lạy Dương Tư. Hai tay cô ta túm chặt lấy miếng nệm ghế, không nói một lời.
“Trả lời đi!” Không chỉ sắc mặt của Dương Tư trở nên lạnh lùng mà giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn: “Bọn họ tìm ngươi tới đây làm gì? Để đối phó ta à?”
Ba chữ cuối mang theo sự mỉa mai và khinh bỉ vô cùng đậm.
“Không nói?”
Dương Tư thấy cô ta giả chết, dưới cơn thịnh nộ, gã phất tay áo, định rời đi.
Người đàn bà nhìn thấy gã xoay người đi thật liền vội vàng quỳ gối lết tới, ôm lấy hai chân gã, khóc sụt sùi, rưng rức.
“Đừng đi... Nếu huynh mà đi, thiếp và Tứ nhi đều sẽ chết mất.”
Dương Tư thử rút chân ra, thế nhưng cô ta ôm rất chặt, không chút nhúc nhích, không thoát ra được.
“Khương Hiệu úy, cứu mạng...”
Dương Tư phí công sức một phen nhưng vẫn không giãy ra được, gã chỉ đành tức giận quay ra ngoài hô lên một tiếng.
Người đàn bà đang ôm lấy chân gã sững sờ, nhìn thấy một người hầu gái ăn mặc mộc mạc từ ngoài đi vào. Đối phương cũng không nhìn Dương Tư mà giơ tay túm lấy cổ áo của cô ta, xách cô ta lên: “Chỉ một cô gái như thế này mà huynh cũng hô cứu mạng á? Dương quân sư, huynh không cần gặp lang trung thật đấy à?”
“Bánh bao thịt” dâng tới tận cửa không ăn, lại còn bị “bánh bao thịt” vây khốn hai chân, không thoát ra được...
Khương Lộng Cầm thấy mình đã lệch quỹ đạo với cả thế giới rồi, thì ra đàn ông lại ốm yếu vậy sao?
Cô dời ánh mắt xuống dưới, Dương Tư lùi lại mấy bước theo bản năng. Đợi đến khi gã hiểu được nội hàm trong lời nói của cô thì sắc mặt vốn đã khó coi lại nặng nề thêm mấy phần.
“Hai người quen biết nhau à?”
Thấy Dương Tư không nói gì, Khương Lộng Cầm liếc mắt nhìn người đàn bà hai gò má còn đọng vệt nước mắt đang ngã bên cạnh.
Dương Tư nói: “Đâu chỉ là quen biết...”
Khương Lộng Cầm “ồ” một tiếng, nhớ tới tác phong ngày thường của Dương Tư, cô truy hỏi: “Chồng hờ vợ tạm à?”
Lẽ nào là nợ tình?
Dương Tư: “...”
Phụ nữ, thật đúng là không thể trêu vào mà!
Trước đây, tác phong của gã quả thật là chẳng ra làm sao, nhưng trong con mắt của Khương Lộng Cầm gã nát đến thế ư?
Người đàn bà bị ngã hơi đau, cũng không dám tiếp cận tới trước mặt Dương Tư nữa. Ngược lại, cô ta dùng ánh mắt soi mói nhìn Khương Lộng Cầm.
Cô ta lăn lộn mười mấy năm ở tần lâu sở quán, thị lực vô cùng sắc bén, nhìn qua là có thể nhận ra Khương Lộng Cầm trang điểm kiểu chưa kết hôn nhưng đã không còn trong trắng nữa.
Khương Lộng Cầm cảm nhận ngay được sự thù địch trong ánh mắt của người đàn bà kia.
Ghen tị, oán hận, khinh thường, chán ghét...
Không phải chỉ là đánh ngã một cái thôi sao, đến mức phải thù hằn như thế á?
“Đây là bữa chính của Hồng Môn Yến à?”
Khương Lộng Cầm nhíu mày hỏi Dương Tư. Hứa Bùi phí một phen trắc trở mở tiệc chiêu đãi Dương Tư, còn tưởng rằng là mỹ nhân kế kết hợp kế ly gián, một màn liên hoàn kế khiến cho Dương Tư và chủ công lục đục. Không ngờ thế mà hắn ta lại phái tới một người đàn bà hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Độ tuổi này có thể chuẩn bị lên chức bà được rồi ấy nhỉ?
Dương Tư tức giận nói: “Đoán chừng là vậy.”
Người đàn bà trước mặt này đã chứng kiến khoảng thời gian thê thảm nhất trước đây của Dương Tư, bây giờ lại bị Khương Lộng Cần gặp phải, khắp người gã đều khó chịu.
Người đàn bà hỏi: “Cô là ai?”
Khương Lộng Cầm cười lạnh để đáp lại, cô không muốn trả lời. Người đàn bà lai lịch bất minh này lấy đâu ra tư cách chất vấn cô?
Cô tùy ý tìm một nơi ngồi xuống, tránh việc một lát nữa Dương Tư lại cầu cứu mình.
Dương Tư thấy cô lầy ở đó không đi, gương mặt càng không nén được giận, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, kịp thời giải quyết cho xong việc.
“Nói đi, sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”
Người đàn bà kia bị sự lạnh lùng của gã làm cho lạnh người, bả vai hơi co lại, cắn chặt môi dưới.
Cô ta và Dương Tư tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng biết người này tính tình rất ác liệt: “Nghe nói huynh lọt vào mắt xanh của quý nhân, bây giờ đã lên tận mây xanh rồi. Thiếp không yêu cầu gì khác, chỉ cầu huynh xin hãy thương xót, cứu lấy thiếp và Tứ nhi. Chỉ cần huynh mở miệng yêu cầu, hai mẹ con thiếp sẽ được cứu.”
Dương Tư cười lạnh: “Dựa vào đâu chứ?”
“Dựa vào...” Người đàn bà đắn đo suy nghĩ, cắn răng nói: “Dựa vào lời nói trước khi lâm chung của tỷ tỷ.”
Hai mắt Dương Tư ẩn chứa sát ý nhưng trên mặt lại nở nụ cười, gã hỏi: “Ngươi vẫn còn mặt mũi mà nhắc tới các nàng ấy à? Trước khi rời khỏi quận Cương Định, ta đã chuộc ngươi từ lầu xanh ra, đã tận tình tận nghĩa rồi. Bây giờ, ngươi lại xuất hiện ở nơi này, chắc chắn chẳng có lòng tốt. Sao ngươi còn có mặt mũi mà mở miệng nói ra lời ấy?”
Khương Lộng Cầm ở bên cạnh làm khán giả ăn dưa, xem một màn kịch lớn ngập tràn ân oán tình thù.
Người đàn bà rưng rưng nói: “Thiếp chỉ là một cô gái yếu đuối, không làm thế này thì đã bị người ta lột da, rút xương, chết không toàn thây từ lâu rồi.”
Dương Tư không muốn nghe người đàn bà miệng đầy lời dối trá này nói gì nữa.
Người đàn bà lại nói tiếp: “Thiếp lừa gạt những người đó, nói Tứ nhi là cốt nhục của huynh, bọn họ liền bắt Tứ nhi lại. Nếu như huynh không muốn giúp chuyện này thì hai mẹ con thiếp thật sự sẽ không thể sống nổi nữa. Dương Tĩnh Dung, nể mặt Đệ Nương các tỷ ấy, giúp đỡ ta thêm lần này nữa, được không?”
Dương Tư suýt chút nữa đã bị tức đến mức đau xóc hông.
Mặc dù cuộc sống riêng của gã và Phong lãng tử phong lưu như nhau, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ đổ vỏ.
Miệng người đàn bà kia cứ nói đi nói lại hai câu nói đó.
Năm đó Dương Tư chuộc cô ta từ lầu xanh ra, cô ta đã hoàn lương, gả cho một người đàn ông.
Nhưng người đàn ông trung thực đó số mệnh thật ngắn ngủi, chẳng bao lâu sau thì chết, để lại cô ta và đứa con ba tháng trong bụng.
Mẹ chồng luôn khúc mắc với quá khứ của cô ta, nghi ngờ huyết mạch trong bụng, nhẫn tâm đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Sau đó, cô ta lại tái giá với một người đàn ông khác, không bao lâu sau người đàn ông này cũng chết.
Người đàn ông thứ ba sống lâu hơn một chút. Cô ta cho rằng cuộc sống đã trở nên yên ổn rồi, không ngờ người chồng lại bị bắt đi phục vụ lao dịch rồi chết.
Một người đàn bà mang theo một đứa trẻ, cuộc sống thật sự rất gian nan. Bên ngoài lại chiến tranh loạn lạc, cô ta chỉ đành lấy chồng thêm lần nữa.
Người đàn ông thứ tư là một con bạc chơi bời lêu lổng, không có tiền là sẽ đánh cô ta và con, còn thóa mạ đã lấy cô ta về mấy năm rồi mà không sinh được con là vì trước đây cô ta đã phục vụ quá nhiều đàn ông. Sau đó, nhà nghèo đến nỗi không tiếp tục sống nổi nữa, thế mà hắn lại định để cô ta làm lại nghề cũ, còn muốn kéo con trai cô ta đi làm kỹ nam hầu hạ đàn ông. Dưới cơn nóng giận, cô ta đã lấy dao bổ củi trong nhà chém chết người đàn ông đó!
Đồng hương đã bắt cô ta đưa tới phủ nha, vì mạng sống, cô ta chỉ có thể lôi Dương Tư ra.
Cô ta không biết những chuyện khác, nhưng cô ta biết Dương Tư gặp được quý nhân, đã trở thành người ở trên kẻ khác, bấu víu vào quan hệ của gã không chừng có thể sống sót.
“Quân sư có con cháu thất lạc ở bên ngoài à?” Khương Lộng Cầm không nhịn được lên tiếng.
Về mặt lý trí, Khương Lộng Cầm cảm thấy tính khả thi của chuyện này rất cao, dù sao thì Dương Tư và Phong Chân đều là cá mè một lứa mà.
Nhưng Dương Tư lại nói: “Không có chuyện đó, đừng vấy bẩn sự trong sạch của ta.”
“Nhưng ta thấy hai người các huynh khá thân quen đó.”
Dương Tư nói một câu cho qua: “Quen biết thời niên thiếu mà thôi.”
“Vừa rồi cô ta nói cô ta lừa gạt người khác Tứ nhi là cốt nhục của huynh, lẽ nào... những người đó muốn dùng cái mác giả dòng dõi vợ con để uy hiếp huynh à? Có điều, đám người Hứa Bùi cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, nếu như huynh và người đàn bà này không có chút liên quan thì bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng lời giải thích của cô ta đâu nhỉ?”
Dương Tư thật đúng là không có chỗ mà phản bác.
“Chỉ như vậy thì dường như cũng không uy hiếp được gì mà.” Khương Lộng Cầm nghi hoặc.
Dương Tư nói: “Cô ta từng là gái lầu xanh.”
Trong nháy mắt, Khương Lộng Cầm đã hiểu ra rồi.
Mọi người đều biết xuất thân của Dương Tư, nếu như truyền ra ngoài chuyện gã có con với kỹ nữ rồi lại vứt bỏ mẹ con họ thì gã sẽ bị người ta chế nhạo cả một đời.
Cha mẹ không phải là người mà bản thân có thể lựa chọn, nhưng gã lại làm ra hành động giống với phụ thân thì điều này chứng minh điều gì?
Chứng minh cái tật này có thể di truyền, đứa con của kỹ nữ cuối cùng cũng sẽ không ra hồn.
Dương Tư lại nói: “Con của cô ta còn bị tạm giam, nếu như chiến sự bộc phát, đứa con sẽ bị tế cờ...”
Sắc mặt Khương Lộng Cầm cũng trầm xuống.
Nếu thật sự như vậy, cuộc đời này của Dương Tư coi như xong.
Kẻ địch có thể lấy chuyện này làm sơ hở, âm thầm xúi giục Dương Tư.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều phải xây dựng trên cơ sở sự thực được thành lập.
“Huynh và người đàn bà này thật sự không có quan hệ gì?”
“Quen biết, nhưng không