Tuy thế gia Đông Khánh hiện giờ chẳng ra sao, nhưng không thể phủ nhận rằng con cháu của bọn họ thật sự có tài năng.
“Đất nước thời đại nào cũng có người tài, ôi, đúng là sóng sau xô sóng trước. Những thanh niên trẻ tuổi này thật sự rất tuyệt vời, đúng là rường cột nước nhà.”
Phó quan đứng cạnh Liễu Xa cảm thán một câu, khiến vài vị khác cũng hùa theo.
“Nếu không sao gọi là thiếu niên anh tài chứ? Thiên hạ này chẳng mấy sẽ là của bọn họ. Tuổi trẻ thật tốt, qua vài năm nữa, chắc đám già chúng ta đều phải nhường sân cho hiền tài thôi. Nhìn những thanh niên này mà xem, đúng là khiến người ta thấy mà thèm.”
Một đại nho mở lời, tóc mai ông đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng da thịt hồng hào, tinh thần sáng láng.
Kỳ đánh giá ba năm một lần, hôm nay là một ngày trọng đại của Đông Khánh.
Liễu Xa là quan chủ khảo, nhưng ngoài ông ra còn hơn mười vị phó quan khác nữa, họ hoặc là cựu thần trong triều, hoặc là danh sĩ nổi tiếng, hoặc là đại nho say mê học thức, ai nấy đều từng trải, nhưng Liễu Xa ghét nhất cái tính cậy già lên mặt của họ.
Nghe vài vị cảm thán, ông thầm khinh bỉ trong lòng rồi lạnh lùng cười giễu.
Kể cả là óc heo đi nữa, nện nguyên một đống tài nguyên xuống như thế thì cũng sẽ biết đi bằng hai chân, chứ đừng nói là người.
Các hạng mục thi khác đều đã hòm hòm rồi, không khí trường thi đã vô cùng náo nhiệt. Dưới sự thúc giục của vài vị phó quan, Liễu Xa đứng dậy, rút ra một quyển trục từ trong tay áo, hai thị nữ đi lên mở niêm phong ra rồi treo lên giá.
Các sĩ tử thấy quyển trục được treo lên đều hừng hực tinh thần, món chính lên rồi đây!
Khi họ nhìn thấy một chữ to duy nhất trên quyền trục đều đờ ra một lát, có người thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, có người thì đọc thầm...
Dân!
Trên quyển trục chỉ có một chữ như vậy, đây cũng chính là đề thi đánh giá lần này.
Nói đơn giản thì đây là một đề văn, giám khảo ra đề, học sinh tự phát huy để trả lời câu hỏi.
Không hạn chế số chữ, thể loại và đề tài, chỉ cần bám sát chủ đề “dân”, bất kể là cai trị dân chúng, canh tác nông nghiệp, mua bán hàng hóa hay là xóa mù chữ, đều không tính là lạc đề... Nhìn thì tưởng đơn giản nhưng thực ra lại cực khó.
Đầu tiên, phạm vi chủ đề này quá rộng, có thể viết rất nhiều. Chính vì thế, muốn viết một cách xuất sắc, thấm thía, khiến người đọc phải như bừng tỉnh, phải vỗ bàn khen hay, có thể lọt vào mắt xanh của Liễu Xa thì quả thực quá khó, đa phần đều là những bài tầm thường không chính kiến.
Tiếp nữa, hơn nửa đám bọn họ là con nhà giàu, bình thường dạo kỹ viện thôi thì không nói, có mấy ai tiếp xúc với dân chúng bao giờ? Tri thức của họ phần lớn là từ sách vở, rất dễ viết ra những “lời sáo rỗng”, nhập đề thế nào đây?
Với họ, hoàn thành nhiệm vụ là chuyện nhỏ, hoàn thành xuất sắc đè bẹp mọi đối thủ xung quanh mới là chuyện khó!
Khương Bồng Cơ nhìn thấy đề thi, cũng hơi nhíu mày.
Đề thi của Liễu Xa có thể nói là dễ nhưng cũng có thể nói là khó, quả thực có hơi xảo quyệt.
Dân, ghép từ chữ thi và thị.
Thi, là cơ thể không thể cử động, hiểu rộng ra là không di chuyển được.
Thị, là quốc gia, là dân tộc.
Hai từ này hợp lại, là dân chúng.
Nếu tư duy theo hướng này, dân không những là dân chúng, mà còn có thể hiểu là chính sách phát triển đất nước.
Từ đó suy ra, có thể suy xét đến những việc có liên quan đến nhu cầu thiết yếu của dân chúng như các chính sách giáo dục, thương mại… Nhưng cái khó là Liễu Xa ra đề xong cũng không cho thêm gợi ý, khiến các sĩ tử đều ngu người cả đám. Nếu biết Liễu Xa chú trọng mặt nào thì họ sẽ dễ bề lái theo chiều hướng đó.
Các phó quan thấy số đông các sĩ tử đang vắt óc vì đề bài, trong lòng cũng hơi bất mãn nhưng không nói ra.
Người ta quan tâm cuộc sống của dân chúng, đề tài thiết thực như thế, ai dám dị nghị gì?
Vệ Từ nhìn đề xong bèn nhếch môi cười.
Anh chắc chắn Liễu Xa có vấn đề, nhưng dù sao thì vấn đề ấy cũng không khiến người ta ghét ông được.
Đề bài đã được công bố, các sĩ tử không tiện thảo luận với nhau trước mắt các giám khảo, chỉ đành dựa vào tài năng của bản thân phát huy.
Trong khi những người khác đang nghiền ngẫm phỏng đoán suy nghĩ của Liễu Xa thì đã có vài người bắt đầu đặt bút viết.
Liễu Xa nhìn quanh một lượt, những