Người đàn ông cao lớn giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt sạch sẽ ánh lên vẻ kiên nghị. Trên mặt ông ta vẫn còn những vết thương chưa khép miệng, những vệt máu khô đọng lại trên mặt, trong đêm tối ông ta trông như quỷ dạ xoa.
“Có vẻ như chủ của nông trang này không phải là người bình thường… bọn họ cố ý để ở đây cho chúng ta…”
“Chúng ta đã bị lộ rồi sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ, Đô úy?”
Bọn họ vốn cực kỳ ghét trò trộm cắp, nhưng bây giờ rơi vào cảnh cùng đường cùng lối rồi, nếu bọn họ không làm như vậy thì những người anh em của họ sẽ phải chết bệnh hoặc chết vì vết thương tái phát.
Bọn họ cũng rất cẩn thận, chỉ trộm mỗi nhà một chút, theo lý mà nói trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện mới phải chứ.
“Cứ lấy thôi, chứ giờ còn làm thế nào được nữa?” Người đàn ông được gọi là Đô úy cúi xuống xách bao đồ lên, “Nếu như chủ nhà đã có ý xấu, thì thứ đang chờ chúng ta lúc này phải là quan binh, chứ đâu có yên ắng thế này…”
“Vậy những thứ này?” Người đàn ông đi cùng có vẻ chần chừ.
Đô úy nói: “Chắc là vì chủ nhà có tấm lòng lương thiện, thấy chúng ta không trộm hết mà chỉ lấy mỗi thứ một ít, đoán ra chúng ta đang rơi vào tình cảnh khốn cùng, thế nên mới âm thầm giúp đỡ. Ân tình của bọn họ chúng ta ghi nhớ, sau này sẽ nghĩ cách báo đáp.”
Cũng khó trách vị Đô úy này nghĩ như thế, bọn họ đến rất nhiều nông trang nhưng chỉ có nơi này là sung túc nhất, lương thực dự trữ cũng nhiều nhất.
Những hộ tá điền ở đây không tính là giàu có nhưng cuộc sống ấm no, thậm chí còn có của để dành.
Trước đấy, bọn họ từng gặp không ít những hộ tá điền gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, làm việc cực khổ đến mức tay chân nứt nẻ. Hết bị địa chủ bóc lột, lại bị các loại sưu thuế của triều đình đè nặng, một năm được hai bữa cơm no còn khó, chứ đừng nói đến chuyện có của để dành.
Từ đó, ông có thể đoán được chủ nhân của nông trang này là người như thế nào, cho dù không phải là người có tấm lòng đại thiện nhưng cũng không phải là phường gian ác.
Người được gọi là Đô úy chắc hẳn là người rất có uy tín, nghe ông ta nói xong những người khác liền cảm thấy yên tâm hơn.
Khi bọn họ về đến nơi, mở bao đồ ra liền phát hiện vị chủ nhân của nông trang còn tốt bụng hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Không chỉ có chăn đệm, quần áo chống lạnh, thuốc trị thương, vải trắng sạch, thậm chí còn có cả hai miếng thịt ba chỉ được gói trong lá sen, ít nhất cũng phải hai cân rưỡi, còn có cả xương cục để ninh canh nữa. Ngoài ra, còn có những thứ linh tinh khác như bát đũa, thậm chí có cả một bếp lò nhỏ để đun thuốc và hai đấu gạo đầy.
Những thứ này tuy không quý giá gì nhưng cái đáng quý đó là tấm lòng.
“Đây…” Một người trong số bọn họ nhanh mắt tìm thấy một túi bạc vụn từ trong đống chăn đệm.
Người ta vẫn thường hay nói dệt gấm trên hoa không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng đến lúc này bọn họ mới thấm nhuần ý nghĩa của nó.
Chỉ trong chốc lát, ngay cả những người ghét khóc nhất trong số bọn họ cũng phải đỏ mắt.
“Sao còn đứng đó lề mề làm gì nữa? Cậu này đi ninh canh, cậu này đi sắc thuốc, phải làm gì thì làm đi, đừng có lề mề nữa.”
Vị Đô úy này chính là Mạnh Hồn, ông là người đầu tiên tỉnh táo lại sau cơn xúc động. Ông vội vàng lấy chăn đắp cho các anh em bị thương, hang động nơi họ ẩn náu bây giờ tuy rất kín đáo nhưng lại rất ẩm thấp, lạnh lẽo, thậm chí trên mặt đất còn