Cứ nghĩ đến tất cả những gì mà vợ và con gái ông gặp phải trước khi chết, ông lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình bỏng rát, đôi mắt vằn lên những tia máu, hốc mắt như sắp nứt ra đến nơi.
Sự giận dữ đang thiêu đốt ông cũng dần dần lan ra những người khác, miếng canh nóng hổi cũng thành vô vị.
“Đô úy, chúng ta có rất nhiều cơ hội báo thù, đợi đến khi bắt được tên súc sinh đó rồi nhất định phải chém hắn để tế linh hồn của chị dâu và cháu gái.” Người đàn ông đứng bên cạnh vỗ vai Mạnh Hồn.
“Đúng thế, chị dâu và cháu gái trên trời có linh thiên nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta thuận lợi bắt được tên súc sinh đó, người tốt sẽ được đền đáp.” Một người khác ồm ồm nói, anh ta không biết ăn nói, nên có gì nói đấy.
Vẻ mặt Mạnh Lượng vẫn tối tăm nhưng cũng không tiếp tục chìm đắm trong đau thương nữa.
Những người khác nhìn thấy Mạnh Hồn như vậy thì không khỏi lo lắng.
Người dẫn dắt bọn họ vào sinh ra tử là ông, người cứu mạng bọn họ trong lúc nguy cấp nhất cũng là ông, cuộc sống của ông chẳng khá giả gì nhưng vẫn chăm lo tiếp tế cho bọn họ. Người tốt như thế mà nhà họ Mạnh đã làm cái gì?
Bởi thế, khi Mạnh Lượng nói ra câu “Ta muốn làm phản”, bọn họ đều chẳng chút do dự mà đi theo ông. So với nhà họ Mạnh chỉ dựa vào phúc đức của tổ tiên để lại thì bọn họ tin tưởng vào Mạnh Hồn hơn.
“Người tốt sẽ được đền đáp?” Mạnh Hồn lẩm bầm lặp lại câu này, vẻ mặt như người mất hồn, ông vùi gương mặt đầy những vệt máu khô vào lòng bàn tay.
Nếu như người tốt được đền đáp thì tại sao người vợ hiền huệ của ông, đứa con gái đáng yêu của ông lại rơi vào kết cục thê thảm như thế?
Bên trong hang động ấy những người đàn ông im lặng nhìn nhau, không một ai quấy rầy Mạnh Hồn.
***
Nông trang chìm trong ánh trăng đêm, tĩnh lặng vô cùng.
Từ Kha bây giờ cũng được coi là tâm phúc của chủ nhân, một tay quản lý nông trang từ trên xuống dưới. Bình thường tối đến, cậu hay chỉnh sửa lại những ghi chép về những gì huấn luyện ban sáng cùng với các khoản chi tiêu của nông trang. Nếu như còn thời gian thì cậu sẽ tranh thủ đọc một chút Kinh Sử Tử Tập*.
*Kinh Sử Tử Tập: cách phân loại sách vở thời xưa, gồm Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.
Hôm nay, sau khi tính toán sổ sách xong, Từ Kha khoác áo cầm đèn đi ra ngoài.
Két!!!
Khum tay chắn gió cho chiếc đèn dầu, cậu vòng vào kho chứa đồ bên cạnh phòng bếp, cầm đèn nhìn lướt qua một vòng. Đống đồ sắp sẵn ở góc kho đã biến mất, thậm chí đến dấu chân cũng bị xóa sạch.
“Lễ nhẹ mà tình sâu, món quà này… có thể khiến bọn họ khắc cốt ghi tâm thì tốt.” Từ Kha nhìn một lượt trong kho, gương mặt tươi cười lập tức hiện lên vẻ buồn rầu, “Chậc, nói thế nhưng lần này tốn tận sáu lượng bảy văn tiền đấy…”
Một lần mà tiêu hết phân nửa số tiền, biết thế xin lang quân chi nhiều hơn một chút.
Từ Kha cau mày, đóng cửa kho lại, cầm đèn đi về phòng.
Đóng cửa lại, Từ Kha kéo chậu than gần lại sưởi ấm, cái lạnh nhanh chóng được xua tan.
“Để mai xem phản ứng của bọn họ như thế nào đã… đến lúc đó là biết thôi…” Từ Kha lầm bầm, cầm quyển sách mượn được của Khương Bồng Cơ lên đọc một cách say mê.
***
Rạng sáng ngày hôm sau, người gác cổng của Liễu phủ vừa ngáp vừa bước ra cửa ngách thì đúng lúc gặp được một chiếc xe ngựa giản dị đang rẽ vào.
Chiếc xe ngựa đỗ lại trước cổng Liễu phủ, người gác cổng dụi dụi đôi mắt lèm nhèm, nhìn hoa văn vẽ trên thân xe, lập tức nhớ ra là nhà nào.
Đây chẳng phải là xe ngựa của phủ Ngụy tiên