Liễu Xa đã sớm để ý đến chàng trai sau lưng Ngụy Uyên, trong lòng ông biết rõ, Ngụy Uyên đưa cậu thanh niên lạ mặt này đến đây chắc chắn là muốn tiến cử cậu ta với mình.
Ngụy Uyên cười khổ, tự chế giễu bản thân mình: “Liễu Trọng Khanh, ông cứ phải vạch trần mặt mũi của ta ra mới vui à? Ông biết tính tình của ta, cũng hiểu tính cách Lan Đình nhà ông, nếu như cứ để ta tiếp tục dạy nó chẳng phải là khiến việc học của nó nhỡ nhàng hay sao? Tránh chuyện sau này bị ông tính sổ, ta vẫn nên muối mặt đến đây xin từ chức thì hơn.”
“Nhưng…” Liễu Xa do dự nói, “Việc học của Lan Đình…”
“Với tình cảm thầy trò mấy năm trời, tất nhiên là ta cũng mong Lan Đình có ngày vang danh thiên hạ.”
Ngụy Uyên nói rồi, rút ra một phong thư tiến cử đã chuẩn bị từ trước.
Liễu Xa nghi ngờ đón lấy đọc một lượt, sau đó ông kinh ngạc hỏi: “Với chút bản lĩnh của Lan Đình làm sao có thể trở thành học trò của Uyên Kính tiên sinh được?”
Ngụy Uyên lắc đầu: “Ta cũng không bảo Lan Đình bái Uyên Kính làm thầy, dù sao tính cách của Uyên Kính cổ quái như thế nào thì cả ta và ông đều biết, Lan Đình chưa chắc đã hợp ý ông ta. Nhưng, quận Lang Nha nhân tài xuất hiện lớp lớp, nho sinh học sĩ lại càng nhiều vô kể, rất tiện cho việc kết giao bạn bè. Tầm tuổi này của Lan Đình cũng nên học cách giao lưu kết bạn, chứ không phải luôn ru rú trong nhà.”
Tuy mời thầy về nhà dạy một với một rất tốt, nhưng cái hại cũng không ít. Ngụy Uyên luôn luôn cảm thấy tính tình cậu học trò này của mình quá trầm, bên cạnh lại không có bạn bè gì hết, cả ngày chỉ làm tổ trong phòng.
Để Liễu Hi đến Lang Nha cũng tốt, có thể trở thành học trò của Uyên Kính là tốt nhất, nếu không thì vào thư viện Lang Nha học tập, giao lưu kết bạn. Điều này rất hữu ích cho con đường làm quan sau này, chốn quan trường không phải là nơi có thể xông pha một mình.
Nếu như Liễu Xa chỉ là sĩ tộc bình thường thì không sao, Liễu Hi chỉ cần cố gắng để có tiền đồ hơn ông là được. Nhưng danh tiếng của Liễu Xa lại vang khắp năm nước, hơn nữa lại còn có không ít kẻ địch trên chốn quan trường… chuyện này thật đúng là khó xử.
Kẻ địch của Liễu Xa không làm gì được ông ta, chẳng lẽ lại không xử lý được con trai của ông ta? Có đần cũng biết nên chọn đứa yếu mà bắt nạt.
Để con đường làm quan sau này thông thuận hơn thì việc tạo các mối quan hệ từ bây giờ là rất quan trọng.
Liễu Xa sao có thể không hiểu những suy tính cho Khương Bồng Cơ mà Ngụy Uyên đang nói?
Ông cũng đã có dự định, dù Ngụy Uyên có không đến xin nghỉ thì ông cũng sẽ chủ động đến tận nhà nói chuyện. Bây giờ Ngụy Uyên chủ động lên tiếng trước, ông cũng đỡ mất công.
Liễu Xa nhận ân tình của Ngụy Uyên thì cũng phải báo đáp lại ông ta.
“Đã phải để Công Tào huynh tốn công tốn sức cho đứa con trai gàn bướng của ta rồi.” Liễu Xa giả vờ thở dài, cẩn thận cất bức thư tiến cử của Ngụy Uyên đi, “Hai ta đã lâu rồi không gặp, không biết huynh có thể nể tình ở lại ăn bữa cơm, uống chén rượu với ta được không?”
Quan hệ của Liễu Xa và Ngụy Uyên cũng khá tốt.
“Nếu ông đã nói thế thì sao ta lại từ chối được?”
Ngụy Uyên cười cười, phản ứng của Liễu Xa cũng nằm trong dự đoán của ông.
Liễu Xa đứng dậy gọi người chuẩn bị rượu ngon và đồ ăn, sau đó vờ tỏ ra kinh ngạc phát hiện ra cậu thanh niên ngồi bên cạnh Ngụy Uyên, trêu chọc hỏi: “Vị này là con