Mạnh Lượng xoắn xoắn cái khăn trong tay, ra vẻ khổ sở nói: “Vừa nãy nghe mấy nô bộc nói, Hà Gian không cấm đi đêm, tối đến vẫn rất náo nhiệt… Khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài một chuyến, ta muốn đi xem thử. Nhưng mà sức khỏe của dì không tốt, dượng lại bận công chuyện… nếu như ta ra ngoài một mình nhỡ gặp phải lũ lưu manh... Thế nên… ta mới đến hỏi Lan Đình.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh, tự đâm đầu vào chỗ chết thì đừng có trách cô độc ác. Có nương tử của sĩ tộc nào đi chơi mà không có người hầu theo trước theo sau bảo vệ kín kẽ? Đúng là già mồm cãi láo!
Cô tỏ ra khó xử nói: “Nhưng mà, dù sao tỷ cũng là nữ, cứ thế này mà đi ra ngoài với ta… lỡ như ảnh hưởng đến trong sạch của tỷ thì làm thế nào? Nếu như tỷ cảm thấy nhàm chán quá thì bảo bọn tỳ nữ chơi với tỷ, chứ ra ngoài thì…”
“… Như vậy đi, nếu như biểu tỷ muốn đi ra ngoài chơi, vậy thì tỷ thay sang đồ của nam đi. Như vậy dù có bị nhìn thấy cũng không ai nói được cái gì.” Khương Bồng Cơ nghiêm túc đề nghị, “Nếu như gặp được người quen, ta sẽ nói biểu tỷ là bạn ta vừa mới quen, tỷ thấy thế nào?”
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ “ta cũng chỉ muốn tốt cho tỷ mà thôi”, sau đó tiếp tục nói với vẻ bất đắc dĩ: “E là tỷ không biết, Hi vừa mới giải trừ hôn ước với nương tử nhà họ Ngụy. Nếu như bị người ta nhìn thấy ta dẫn tỷ ra ngoài chơi, e là sẽ bị người ta cố ý đồn đại lung tung. Nói Hi đứng núi này trông núi nọ nên mới ruồng bỏ nương tử nhà họ Ngụy… đến lúc đó danh tiếng của Hi cũng khó giữ.”
Mạnh Lượng nghe xong, khóe miệng cứng ngắc lại.
Bảo hắn ta “giả nam”???
Tuy Mạnh Lượng rất khốn nạn nhưng đầu óc hắn ta cũng không đến nỗi bị nước vào. Đối với hắn ta mà nói, cái mạng nhỏ là trên hết. Nhỡ hắn ta mặc đồ nam lại bị Mạnh Hồn phát hiện ra thì làm thế nào?
Nhưng mà, nếu không chịu thì sẽ lỡ mất cơ hội lần này. Lần sau có muốn nài nỉ thằng ngốc Liễu Hi này đi chơi cũng khó tìm được lý do thích hợp.
Khương Bồng Cơ thấy Mạnh Lượng xoắn xuýt thì tiện miệng nhắc thêm một câu: “Là lỗi của Hi, biểu tỷ xinh đẹp như thế này thì dù có mặc nam trang cũng không giấu được vẻ nữ tính, mặc đồ nam hay nữ cũng chẳng có gì khác biệt… Giờ cũng không còn sớm nữa, nếu như biểu tỷ không còn chuyện gì thì Hi bảo tỳ nữ đưa tỷ về phòng, không lát nữa trời tối lại không thấy đường.”
Mạnh Lượng sực tỉnh, sao hắn lại ngốc thế cơ chứ, bên ngoài tối mịt, hắn mặc đồ nam rồi hóa trang một tí thì ai biết hắn là ai?
Mạnh Hồn chẳng qua chỉ là một Đô úy nho nhỏ mà thôi, bình thường vẫn luôn đi theo sau cha hắn, có gặp được hắn mấy lần đâu. Hắn chỉ cần tô chút phấn son, trời tối như thế Mạnh Hồn làm sao mà nhận ra hắn được?
Hắn đúng là lo hão, bị một thằng nô bộc nho nhỏ uy hiếp thôi mà cũng sợ khiếp vía.
Nghĩ đến đó Mạnh Lượng liền triệt để yên tâm, hắn giơ khăn tay lên che miệng cười.
“Lan Đình vội gì chứ? Là vì ta chẳng mấy khi đi ra ngoài, thấy đệ đề nghị to gan như vậy nên ngạc nhiên quá mà thôi.”
Khương Bồng