“Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”
Trời lờ mờ vừa sáng, Quận thủ quận Hà Gian đã bị người hầu nhà mình dựng dậy.
Ông ta hai mắt kèm nhèm bò ra khỏi giường, “Ầm ĩ cái gì thế… ngươi ngủ trước đi, ta đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.”
Người bị đánh thức ngoài Quận thủ ra còn có cả ái thiếp của ông ta, cô ta nói với giọng hờn dỗi: “Lão gia… trời còn chưa sáng mà…”
“Xem ra là đã xảy ra chuyện gì đó...”
Quận thủ Hà Gian cũng rất cáu, dù là ai đi chăng nữa, đang ngủ ngon mà bị dựng dậy đều sẽ tức giận, chứ đừng nói đến ông ta sống an nhàn sung sướng bao nhiêu năm đã dần dần có thói quen cáu gắt lúc mới tỉnh dậy. Ông ta lật chăn đứng dậy, khoác áo rồi hùng hổ đi ra ngoài.
Đến khi nghe được người hầu báo lại thì cơn buồn ngủ còn sót lại cũng bay sạch, ông ta kinh hãi đến mức suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Ngươi bảo ai chết?” Quận thủ Hà Gian hai mắt trợn trừng tràn ngập kinh hãi, nói nhanh đến nỗi sắp cắn vào lưỡi, “Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì! Kể lại rành mạch cho ta nghe!”
Quận thủ Hà Gian túm lấy cổ áo thằng hầu xốc lên, thằng hầu sợ đến nỗi cả người run cầm cập.
“Lão... lão gia… hôm qua đã xảy ra chuyện lớn, nghe nói vị lang quân của Mạnh thị bị kẻ xấu hãm hại... chết rồi!”
Quận thủ Hà Gian cũng sững sờ, ông ta mong sao đây chỉ là một cơn ác mộng, chứ không phải đang thực sự nghe được cái tin xấu này.
“Lang quân của nhà họ Mạnh… đó là vị nào?” Nếu như là con cháu chi dưới của Mạnh thị gặp chuyện không may ở Hà Gian, ông ta cũng không cần phải quá lo lắng, nhưng trong lòng ông ta đang có một dự cảm không lành, chỉ sợ vị lang quân gặp chuyện không may ấy là nhân vật quan trọng của Mạnh thị, “Người đó thân phận thế nào?”
Người hầu thở hổn hển, chật vật nói: “Nghe nói, người đó chính là con trai thứ dòng chính của tộc trưởng Mạnh thị, tên là Mạnh Lượng!”
Con trai thứ dòng chính!
Mấy chữ này không khác gì sấm dội bên tai, khiến ông ta sững sờ tại chỗ, hai chân mềm oặt, ngồi sụp xuống đất.
“Lão... lão gia! Ngài không sao chứ?”
“Đỡ... đỡ ta dậy…” Quận thủ Hà Gian vịn vào tay thằng hầu mượn lực đứng lên.
Giờ phút này, đầu óc ông ta cũng trắng xóa, ông ta cảm thấy năm nay đúng thật là xui xẻo, không biết đã va chạm Thái Tuế nơi nào nữa.
Nếu không phải là như vậy thì tại sao lần trước quý tử quý nữ của Hà Gian suýt nữa gặp phải bất trắc, mà bây giờ thì đến lượt con trai dòng chính của nhà họ Mạnh bị sát hại?
“Lão gia… bây giờ làm thế nào?” Thằng hầu vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng hơn một tháng trước, khi gã thủ lĩnh dẫn người xông thẳng vào thành sát hại bá tánh, lại ỷ vào có Mạnh thị làm hậu trường không coi Quận thủ ra gì, “Nếu như Mạnh thị tính sổ, thì e là ngài…”
Cho dù Mạnh Lượng không phải là do Quận thủ Hà Gian giết nhưng dù gì cũng gặp chuyện ở địa bàn của ông ta... rất có khả năng sẽ liên lụy đến cả ông ta.
Quận thủ Hà Gian được câu nói này làm cho tỉnh táo lại, ông ta vờ bình tĩnh nói: “Sợ cái gì, lão gia nhà ngươi xưa nay đường đường chính chính, không làm việc gì xấu xa, chuyện con cháu nhà họ Mạnh đến Hà Gian vốn không có một chút tin tức nào, cậu ta gặp chuyện bất trắc chẳng lẽ lại trách ta?”
Nói thì như thế, nhưng trong lòng ông ta không cũng không chắc mình có bị liên lụy hay không, trong lúc hoang mang, ông ta chỉ mong có ai đó nghĩ cách hộ ông ta.
Đột nhiên ông ta nhớ đến Liễu Xa. Ông ta vỗ đùi đánh đét một cái rồi cao giọng nói: “Mau chuẩn bị xe ngựa đến Liễu phủ.”
Thằng hầu nghe vậy liền gật đầu đáp: “Tiểu nhân chuẩn bị ngay đây ạ!”
Nhưng mới bước được hai bước nó đã quay lại, “Lão gia thứ tội, tiểu nhân suýt nữa quên mất một chuyện.”
Quận thủ Hà Gian hầm hừ hỏi: “Còn chuyện gì nữa, nói hết ra xem nào, đừng có lề mà lề mề.”
“Hôm qua lính gác thành báo lại là có một đội vận chuyển lương thực rất đáng ngờ...”
Quận thủ hỏi lại, “Chẳng lẽ đội vận chuyển lương thực đó chính là hung thủ giết Mạnh Lượng?”
“Cũng không phải như thế. Sáng sớm nay, ngoài cổng thành có một lão thợ săn biết được một tin tức động trời, hóa ra đội vận chuyển lương thực đó là của nhà họ Mạnh dùng để trao đổi với