Quận thủ Hà Gian ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng. Nhưng ông ta chỉ là một Quận thủ bé nhỏ có tiếng mà không có miếng, đào đâu ra lính để bắt thổ phỉ? Chỉ riêng việc nuôi mấy hộ vệ để trưng cho có mặt mũi thôi đã đủ khiến ông ta giật gấu vá vai rồi.
Ông ta thở dài, rầu rĩ nói: “Liễu đệ không biết đó thôi, tuy ngu huynh có cái danh Quận thủ trên đầu, những không thể sánh được với đệ, trong tay không có thực quyền. Lương thực không có, người cũng không, làm sao có thể dọn dẹp được lũ thổ phỉ quanh đây để trả cho dân chúng một cuộc sống có thể an cư lạc nghiệp? Ta có tâm nhưng không có sức, không làm gì được lũ thổ phỉ kia. Nếu như có người có lương, thì ta làm sao lại để bọn giặc cướp hoành hành như vậy?”
Ông ta cũng có hùng tâm tráng trí, mong mình có thể trở thành một vị Quận thủ tốt, tạo phúc cho dân chúng. Nhưng ở cái xứ Hà Gian này, “phật lớn” quá nhiều, ông ta chỉ là một Quận thủ nho nhỏ, vô quyền vô thế, chỉ có thể làm một tên câm điếc, thanh thản ngồi đây dưỡng lão. Trước đây, ông ta cũng từng nghĩ cách triệu tập người đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng mà lúc đó thổ phỉ đã hình thành quá lâu, không thể làm gì được.
Liễu Xa nghe xong, cũng thở dài một tiếng đầy bất lực, dường như ông rất đồng tình với tình cảnh mà vị đồng môn của mình gặp phải.
Qua một lúc, trên gương mặt của Liễu Xa hiện lên vẻ tiếc nuối, ông nói: “Hai chúng ta quen biết đã lâu, lại có tình đồng môn. Ta cũng không thể nhìn huynh bị Mạnh thị ức hiếp được. Biện pháp duy nhất bây giờ là phải bắt cho bằng được lũ thổ phỉ đã giết hại Mạnh Lượng. Nếu như huynh thiếu người, không bằng mượn danh nghĩa tiêu diệt thổ phỉ vì dân, mượn mỗi nhà mấy người? Rồi mỗi người góp thêm chút lương, không phải là được rồi sao…”
Quận thủ Hà Gian liền tỏ ra khó xử, cách làm này quả thật có thể giải quyết vấn đề trong lúc nguy cấp, nhưng thế thì thể diện của ông ta sẽ mất hết. “Mỗi nhà” mà Liễu Xa nói, đương nhiên chỉ những sĩ tộc của Hà Gian, ông ta có cảm giác như thể đang ngửa tay ăn xin.
Thấy Quận thủ do dự, Liễu Xa liền hiên ngang chính trực nói: “Trong phủ của đệ cũng không có gì nhiều nhặn, tuy có chút của cải nhưng dù sao cũng chỉ là chi thứ hai, không thể so sánh với phía đích tôn được, những gì làm được cũng có hạn… nếu như huynh không chê, đệ nguyện ý cho huynh mượn trăm gia đinh để giúp huynh diệt phỉ…”
Sĩ tộc nhà cao cửa rộng, người hầu kẻ hạ nhiều, nhưng gia đinh trông nhà cũng có quy định, số lượng không được vượt quá tiêu chuẩn. Dù sao thì, gia đinh trông nhà không cần quá nhiều người, nếu như có nhiều, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nuôi không một đám vô công rồi nghề.
Nếu như trong tình huống bình thường, Quận thủ Hà Gian muốn mượn gia đinh của các nhà thì thực ra cũng không mượn được bao nhiêu.
Đương nhiên, những gia tộc lớn nhiều tiền nhiều của âm thầm nuôi tư binh là ngoại lệ.
Một trăm người, con số này đã rất là lớn, cũng rất hào phóng, Quận thủ Hà Gian sao có thể không rung động cho được? Dù sao những lần xuất binh diệt phỉ trước kia nhiều lắm cũng chỉ là một, hai trăm người.
Trong lòng Quận thủ Hà Gian đã có quyết định, hàng lông mày vốn đang nhíu lại giờ đã giãn ra, nếu không phải lúc này không thích hợp thì ông ta đã cười thành tiếng.
“Hiền đệ thực đã giúp ngu huynh được một việc lớn! Cho dù có bắt được đám giặc đó hay không, ngu huynh đều nợ hiền đệ mối ân tình!”
Liễu Xa cũng cười lên, nói khiêm tốn vài câu, tỏ vẻ tất cả đều là vì tình nghĩa huynh đệ của hai người. Quận thủ Hà Gian đã nhận sự giúp đỡ của ông lần này, tất nhiên sau này sẽ phải trả lại.
Một trăm người đồng nghĩa với một trăm miệng ăn, Liễu phủ đã cho mượn người, thì những nhà khác cũng phải cho mượn lương chứ?
Thế nên, Quận thủ Hà Gian quyết định lát nữa sẽ đến thăm các sĩ tộc khác hỏi khéo xem, nếu đã không thể cho mượn người thì cũng phải ủng hộ chút lương thực… Dù sao, đối với những sĩ tộc này mà nói, người còn quý hơn lương thực, những việc có thể dùng lương thực để giải quyết đều là chuyện nhỏ.
Nuôi gia đinh vốn tiêu tốn rất nhiều tinh lực, tiền tài và vật chất, nếu như bị tổn thất thì bọn họ lỗ lớn.
So ra thì cho lương thực càng có lợi hơn.
Có Liễu Xa đi đầu cho mượn người, những nhà khác cũng không thể quá keo kiệt, ít nhiều gì thì cũng phải cho chút lương.
Tuy rằng có hơi mất mặt, nhưng có thể vượt qua mối nguy hiểm lần này thì tất cả đều đáng giá.
Nghĩ đến đó, Quận thủ Hà Gian mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
***
Khương Bồng Cơ xử