Từ Kha là người thông minh, có thể nhìn ra được Kỳ Quan Nhượng rất vừa ý lang quân nhà mình.
Nhưng nếu đã như thế, tại sao vẫn không chịu gia nhập!
Nếu anh ta gia nhập lúc này, cậu có thể lâp tức tống toàn bộ công việc đối nội cho Kỳ Quan Nhượng, giải phòng hoàn toàn ra khỏi đống công việc!
Ngày nào cũng phải tăng ca, quầng mắt Từ Kha đã đen xì thành mắt gấu trúc rồi.
Một cậu thanh niên mà lúc nào trông cũng uể oải, người khác không biết có khi còn cho rằng cuộc sống của cậu cực kỳ phóng túng, xxx thâu đêm.
“Thời cơ chưa đến.”
Kỳ Quan Nhượng miễn cưỡng cười, nhưng rõ ràng, anh ta không quen với biểu cảm này nên nụ cười trông rất gượng gạo.
“Thời cơ? Bây giờ không phải là thời cơ tốt sao?”
Dệt hoa trên gấm đâu bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?
Kỳ Quan Nhượng nhìn Từ Kha một cái rồi nói: “Bây giờ Đông Khánh vẫn còn, hoàng thất vẫn còn uy nghiêm, thời cơ vẫn chưa chín muồi.”
Từ Kha lờ mờ hiểu được ẩn ý trong câu nói của Kỳ Quan Nhượng.
Đông Khánh còn tồn tại ngày nào, thì ngày đó Khương Bồng Cơ không thể tự do phát triển.
“Sạp hàng” của bọn họ cũng mới chỉ có từng ấy, một mình Từ Kha quản lý là đủ, nếu anh ta gia nhập lúc này không có ý nghĩa gì lớn… ngoại trừ việc chia sẻ một phần công việc với Từ Kha… Nếu đã như thế, thì anh ta sẽ đợi tiếp, đợi đến thời cơ Khương Bồng Cơ thật sự cần đến anh ta.
Nếu như đổi thành một người khác, khi mình đã tỏ ý quy thuận, muốn đi theo phò tá mà lại lề mề không chịu gia nhập, có khi người ta đã tức phát điên rồi. Điều khiến Kỳ Quan Nhượng vui mừng nhất là, Khương Bồng Cơ có thể hiểu được sự cẩn trọng của anh ta, hơn nữa còn ủng hộ.
Đây cũng coi như là một thỏa thuận ngầm giữa anh ta và Khương Bồng Cơ, vừa là thầy vừa là bạn, sau một thời gian tiếp xúc, bọn họ khá hợp nhau.
Cùng chính vì thế mà thi thoảng nhàn rỗi Kỳ Quan Nhượng lại đến giúp Từ Kha xử lý công việc.
Sắc mặt của Từ Kha lúc xanh lúc trắng, cậu ta rầu rĩ nói, “Chỉ mong cái thời cơ đó đến nhanh…”
Bằng không, cứ theo tình hình phát triển này của lang quân nhà mình, cậu ta sẽ mệt chết trên bàn làm việc mất.
Lang quân cũng xứng đáng với cái chức “Ông chủ nhàn hạ”, một câu “nghiệp dư không bằng chuyên nghiệp” chặn họng cậu rồi không nhúng tay vào bất kỳ việc gì.
Kỳ Quan Nhượng cẩn thận đánh giá Từ Kha, chế nhạo nói: “Nay Hiếu Dư cũng đã đến tuổi lập gia đình, không bằng tranh thủ thời gian suy nghĩ xem. Lang quân có vô tâm mấy, cũng không đến mức ngay đến chuyện lớn cả đời của thuộc hạ mình cũng không quan tâm?”
Từ Kha nghe xong, mặt hết đỏ rồi lại trắng, hiển nhiên là vô cùng bối rối.
“Đề nghị này của Văn Chứng, thật đúng là…”
Cậu ta có thể nói cái vị Kỳ Quan Nhượng này rất giống lang quân nhà mình ở phương diện nào đấy không?
Đột nhiên Từ Kha lại thay đổi suy nghĩ, hy vọng thời cơ để Kỳ Quan Nhượng gia nhập đến muộn một chút. Cậu không thể tưởng tượng ra cảnh, lang quân nhà mình với Kỳ Quan Nhượng mà tụ lại với nhau sẽ làm ra những chuyện gì, nhưng người mệt tim nhất chắc chắn là cậu ta.
“Hiếu Dư đừng uể oải như vậy, đợi đến khi danh tiếng của Liễu lang quân vang xa, tự nhiên sẽ có nhân tài tìm đến.”
Biểu cảm của Từ Kha vẫn cứ là “đời không còn gì luyến tiếc“.
Đợi đến lúc nào?
Có khi cậu ta đã chết vì mệt trên bàn làm việc rồi cũng nên.
Tuy Khương Bồng Cơ làm ông chủ nhàn hạ, nhưng không có nghĩa là cô mặc kệ, không để ý đến bất kỳ chuyện gì.
[Đồ Ăn Vặt Hiệu Ba Con Sóc]: Hai hôm nay Streamer đều live cảnh dạo phố mua đồ, cảm thấy hơi chán…
[Diêm Bán Cô Bé]: *Chống cằm*, bác Streamer cũng đâu phải là Conan mà đi đến đâu cũng xảy ra án mạng. Cái seri diệt trừ thổ phỉ, mới đầu còn kích thích, nhưng xem nhiều rồi liền cảm thấy chán. Bây giờ đi dạo phố ăn uống thì thôi coi như đang xem chương trình ẩm thực đường phố đi.
Hơn một tháng rưỡi trôi qua, giới hạn người xem vẫn ở mức 10,000 người.
Ngày nào cũng phát sóng trực tiếp, tính lượng người ra vào kênh phát sóng cùng với các loại khen thưởng, Khương Bồng