Quận thủ Hà Gian bỏ sĩ diện sang một bên, đi gom được hơn một nghìn thạch lương thực cùng các loại vũ khí, đồ dùng lặt vặt từ các nhà khác.
Đúng như những gì ông ta đã đoán trước, ngoại trừ Liễu Xa ra không một nhà nào chủ động cho mượn người, tất cả đều chọn cách dùng đồ vật để thay thế.
Ông ta tưởng số người mà Liễu Xa điều động là tinh binh của ông ở quận Hứa đến, thế cho nên ông ta khá là tin tưởng vào lần tiêu diệt thổ phỉ này. Chỉnh đốn những thứ gom góp được ghi chép vào một quyển sổ, sau đó đưa đến tận tay Liễu Xa, hơn nữa nói rõ ràng bản thân không có tài quản lý, mong Liễu Xa giúp đỡ nhiều hơn.
Nói thế nào cũng là lính của người ta, nói là cho mượn, nhưng ông ta cũng không tiện nhúng tay can thiệp.
Liễu Xa đương nhiên không từ chối số vật tư đã đưa đến tận cửa, khiêm tốn hai câu rồi nhận lấy trong sự thúc giục của Quận thủ Hà Gian.
Quay đi một cái, ông liền quăng lại cho con gái mình.
Khương Bồng Cơ: “…”
Chẳng qua chỉ ngồi nói hai câu, thế mà người ta đã mang lương thực và vật tư đến tận cửa. Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu tại sao chi thứ hai nhà họ Liễu lại giàu đến thế rồi.
Liễu Xa không biết được suy nghĩ của cô, ám chỉ với cô: “Bây giờ Quận thủ đang ăn không ngon ngủ không yên, sốt ruột nghĩ cách để đám giặc đó đền tội.”
Khương Bồng Cơ thoáng cái đã hiểu ra ẩn ý của Liễu Xa, cô gật đầu đáp.
“Xin phụ thân yên tâm, con đã có tính toán.”
Diệt thổ phỉ thì nhất định phải diệt, nhưng diệt ai là do cô quyết định, cô chỉ cần mang thành tích huy hoàng về là được.
Có khi, Quận thủ còn đội ơn đội đức, cảm thấy Liễu Xa là bạn thân chí cốt, cảm thấy Liễu Hi là anh hùng xuất thiếu niên.
Dù sao, lợi ích cả danh tiếng lẫn vật chất, hai cha con bọn họ đều có được, người khác chịu thiệt còn vui vẻ cười ha ha.
Liễu Xa không yên tâm mà dặn dò thêm: “Cây to đón gió. Người đời ngu muội, những người có tài năng, phẩm hạnh xuất chúng thường hay bị ganh ghét đố kị. Ta không muốn nhìn thấy con chịu sự uất ức đó, vì vậy những lúc cần thiết, con có thể che giấu một vài thứ thích hợp, để tránh tranh chấp với người khác. Kết quả mới là cái con cần coi trọng, hiếu thắng nhất thời là chuyện không cần thiết.”
Người khác không biết tương lai của cô, nhưng Liễu Xa thì biết dã tâm và tài năng của cô.
Ông tận mắt chứng kiến việc con bé xử lý đứa con cưng của nhà họ Mạnh mà vẫn có thể ung dung tự tại.
Nếu như là người khác, có thể làm được như thế không?
Từng bước từng bước phát triển vững vàng, nó đã gây dựng được nền tảng cơ bản, sau này nó sẽ phát triển càng thuận lợi hơn. Đợi đến khi nó đủ lông đủ cánh, chỉ cần gặp đúng thời cơ là có thể một bước đến mây, khiến người đời kinh ngạc, triều đình rung động.
“Xin phụ thân cứ yên tâm, con không phải hạng người lỗ mãng không biết suy tính.” Khương Bồng Cơ cười đáp.
Liễu Xa hài lòng gật đầu.
***
Bên này, Khương Bồng Cơ đang khua chiêng gõ trống chuẩn bị đi tiêu diệt thổ phỉ, chuẩn bị đi bắt “hung thủ” giết lang quân nhà họ Mạnh. Thì ở một nơi khác, gã cầm đầu dẫn theo tàn binh, suy sụp đưa quan tài của Mạnh Lượng về quận Mạnh.
Bọn chúng khoác áo tang, treo cờ tang, tiền giấy tung bay, chuông dẫn hồn kêu vang suốt con đường.
Mạnh Lượng chết cũng đã lâu, để tránh xác chết thối rữa sinh dòi bọ, bọn chúng gấp rút làm một chiếc quan tài đặc biệt, bên trong đặt rất nhiều đá. Vội vã ngày đêm, cố gắng đưa quan tài của Mạnh Lượng về quận Mạnh trước khi mùa hè đến.
Nhưng mà mang theo một cái quan tài, muốn đi nhanh cũng khó.
Quãng đường vốn dĩ chỉ mất nửa tháng nếu phi nước đại, nhưng bọn chúng lại mất một tháng rưỡi mới đến nơi.
Một tháng rưỡi, không biết đã trễ mất bao lâu.
Lúc này, thông qua sự kiện tiêu diệt thổ phỉ, bộ khúc của Khương Bồng Cơ đã tăng lên đến con số một ngàn người. Đây còn là kết quả cô tuyển chọn gắt gao, nếu như hạ thấp tiêu chuẩn lựa chọn xuống có lẽ còn có thể đạt đến quy mô hai nghìn người.
Trong khoảng thời gian một tháng rưỡi, cô đã dọn sạch hơn hai mươi trại thổ phỉ, âm thầm chuyển làm cứ điểm, thu hoạch được vô số chiến lợi phẩm, đồ cổ tranh chữ nhiều vô số kể, cô đều giao nộp hết, chỉ để lại lương thực, vải vóc và tiền bạc.
Quận thủ Hà Gian biết hành vi của cô nhưng cũng không nói gì.
Trong cái thời đại này, tri thức mới là vô giá, giá trị của đám đồ cổ, tranh chữ còn cao hơn lương thực.
Nhưng mà, cái quy tắc này