Khương Bồng Cơ cưỡi Đại Bạch, sau lưng cô là những gánh của hồi môn xếp thành hàng dài đi vào thành, hai bên còn có hộ vệ quân uy vũ bảo vệ. Cảnh tượng này thu hút sự hiếu kỳ của dân chúng Thượng Kinh, mọi người bắt đầu tụ tập hai bên đường xem náo nhiệt, âm thanh ồn ào bàn tán vang lên bên tai không dứt.
“Nhiều của hồi môn thế… Đây là quý nữ nhà ai sắp đi lấy chồng thế?”
Có thể gọi là mười dặm hồng trang, bọn họ đứng đây xem lâu như thế mà đoàn gánh của hồi môn vẫn nối đuôi nhau đi qua mãi không hết.
“Ôi chà chà, cho dù có là công chúa Bắc Cương mấy năm trước gả vào hoàng thất hình như cũng không có nhiều của hồi môn như thế này đâu…”
“Này, không phải tin tức của cậu linh lắm à, còn được gọi là kinh thành vạn sự thông cơ mà, chẳng lẽ cậu cũng không nghe được tí tin phong phanh nào sao?”
Dân chúng bàn tán xôn xao, đại đa số kinh ngạc vì của hồi môn quá nhiều, số còn lại thì tò mò không biết là nhà ai gả con gái mà dốc hết cả gia sản thế này.
Nhiều của hồi môn cứ như thể dốc sạch toàn bộ của cải ra vậy.
Trong mắt dân chúng, cho dù là hoàng đế gả con gái thì hình như cũng không có nhiều của hồi môn như thế này.
Tiếng bàn tán của dân chúng truyền vào tai của thứ nữ Liễu Huyên, khóe miệng cô ta không giấu được nụ cười vui vẻ.
Là thứ nữ chẳng có chút cảm giác tồn tại gì trong Liễu phủ, từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân mình lại trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, được bao nhiêu người hâm mộ ao ước.
Cô ta siết chặt cái khăn trong tay, hít một hơi thật sâu, kìm nén tâm trạng kích động đang trào lên trong lòng.
Đây mới chỉ lên đến Thượng Kinh mà thôi, đợi đến khi cô ta trở thành Tứ hoàng tử phi rồi, đừng nói đến dân chúng ở kinh thành, mà toàn bộ dân chúng trong thiên hạ này đều sẽ biết đến cô ta.
Không đợi cô ta ổn định lại tâm trạng, bên ngoài lại vang lên những âm thanh càng kích động.
Liễu Huyên nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt dần sa sầm xuống, càng lúc càng đen.
Bên này Khương Bồng Cơ nghe thấy động tĩnh bất giác cũng quay lại nhìn.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa ở giữa đoàn đưa dâu đột nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý của dân chúng, thậm chí còn có người tháo túi hương ném vào xe. Một vài cậu thanh niên mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ như vừa mới gặp được giai nhân, vừa muốn chạy đến bắt chuyện lại vừa muốn ra vẻ rụt rẻ, vẻ mặt cực kỳ mâu thuẫn.
Cẩn thận nhìn lại, hóa ra rèm xe của chiếc xe đó được nhấc lên he hé, để lộ dung nhan như thiên tiên của giai nhân tuyệt sắc.
Gió mát thổi đến, trong bầu không khí phảng phất một mùi hương không rõ khiến người ta mê say.
Đáng tiếc, giai nhân chỉ xuất hiện trong một giây đó rồi thôi.
Khi rèm xe buông xuống, không ít người đều cảm thấy trái tim trống rỗng, thẫn thờ như thể thất tình.
Khương Bồng Cơ thấy vậy chợt nhếch môi cười, kéo dây cương.
Đại Bạch không vui phì phì vài cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu, chở Khương Bồng Cơ đi ngược lại phía sau.
Cô nói: “Tại sao vừa rồi Tuệ Quân lại vén rèm lên?”
“Nô chỉ tò mò thành Thượng Kinh mà thôi, muốn biết nơi đây phồn hoa đến đâu, nhất thời phạm lỗi, xin lang quân trách tội.”
Dân chúng thấy Khương Bồng Cơ thúc ngựa đi lên phía trước, tưởng rằng cô định trách mắng Tuệ Quân, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo vui tai như tiếng sơn ca vang lên, lại nhớ lại gương mặt hoàn mỹ tuyệt thế vừa rồi, người người đều cảm thấy như mê như say.
“Hóa ra là thế, vậy thì em cứ vén rèm lên nhìn cho kỹ cũng không sao, trước khi lấy chồng cũng chỉ có lúc này mới có thể tự tại một chút.”
Khương Bồng Cơ rất khai sáng tỏ vẻ đồng ý.
Được sự cho phép Tuệ Quân dứt khoát bảo tỳ nữ cuộn hết hai bên rèm xe lên. Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn hai bên đường.
Mấy năm trước, nơi này đối với cô mà nói chính là miền Cực Lạc không thể với tới, một đứa con gái thân thể dơ bẩn như cô không xứng được bước vào.
Bây giờ cô lại dùng thân phận này quang minh chính đại ngồi xe ngựa đi đến nơi đây, dân chúng xung quanh còn kinh ngạc vì dung mạo của cô.
Hành động của Tuệ Quân khiến cho dân chúng vốn dĩ đang trật tự lập tức trở nên hỗn loạn, có người còn nhiệt tình đuổi theo xe ngựa ném túi hương.
“Ôi chao ơi, đây chính là tân nương tử à? Thật đúng là tuyệt sắc nhân gian, nhìn thấy một lần là không thể quên được, tiên nữ cũng chỉ đến thế này mà thôi.”
Câu này vừa mới