“Hoài Du” Cô lên tiếng, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Cẩn: “Giúp ta”
- Trong lòng Phong Cẩn thoáng run lên: “Lan Đình có chuyện gì cần nhờ Cần cứ việc nói” Hai người không chỉ là bạn tốt của nhau mà Lan Đình còn có ơn cứu mạng với cả anh và người nhà của anh.
“Ta muốn ở lại Thượng Kinh”
Cô vừa cất lời, Phong Cẩn đã kiên quyết từ chối: “Không được, cậu nên mau chóng rời khỏi nơi đây đi.”
Anh thương xót vợ con nên buộc phải chọn phương án ổn thỏa hơn, nhưng Khương Bổng Cơ thì không cần. Người ta không chọc vào đạo tặc hay bạo dân là may lắm rồi, sự an toàn được đảm bảo, cơ hội rời khỏi Thượng Kinh đến Sùng Châu là rất lớn.
“Trước hết cậu hãy nghe ta nói hết đã.”
“Cậu cứ nói đi, Cẩn nghe đây” Phong Cẩn ổn định lại tâm trạng.
Khương Bổng Cơ mở lời: “Cậu cũng thấy đấy, Quan Gia đình mặc kệ dân chủng Thượng Kinh, lựa chọn dời kinh đô. Hiện giờ có cấm vệ quân bảo vệ tính mạng nên ông ta thích đi đâu thì đi đó, chúng ta không thể trông mong vào một ngày ông ta đột nhiên tỉnh ngộ, biến thành minh quân yếu dần như con. Hoài Du, cậu có từng nghĩ, nếu như bỏ mặc thì những người dân may mắn còn sống sót ở Thượng Kinh sẽ sống quãng đời còn lại như thế nào không? Vì vậy, ta muốn ở lại giúp đỡ họ.”
Hoàng đế Đông Khánh muốn dời đô, vậy thì cô cũng sẽ đưa người dân còn sống ở Thượng Kinh rời khỏi nơi này.
Phong Cẩn thở dài, giới cho cô một gáo nước lạnh: “Lan Đình, Cần biết cậu sống có tâm có đức, nhưng chỉ dựa vào sức của một mình cậu thì không làm được đầu”
Muốn cứu viện dân chúng thì phải có nhân lực chứ? Người dân còn sống sót cần đồ ăn thức uống đúng không? Cần dùng thuốc điều trị vết thương đúng không?
Đấy mới chỉ là yêu cầu bức thiết nhất.
Xử lý thi thể dân chúng tử vong thế nào?
Hiện tại đang vào mùa hè nóng nực, tốc độ thối rữa thi thể cực nhanh. Nếu không xử lý kịp thời sẽ dẫn đến lây lan bệnh dịch. Bệnh dịch xuất hiện sẽ kéo theo hàng loạt bệnh khác, ở chỗ họ vốn không có thần y chữa bệnh đầu!
Đa số người dân trong thiên hạ đều là người thiếu hiểu biết, sẽ dễ dàng bị người khác tiêm nhiễm tư tưởng xấu. Cho dù Khương Bồng Cơ một lòng vì dân, song luôn có những kẻ thích gây sự. Lương thực chưa kịp phần phát thì sẽ có kẻ trách móc cô làm không tốt, thậm chí còn chặn đường đánh cướp. Vì vậy phải trấn áp những bạo dân này thế nào cũng là một vấn đề nan giải.
Ngoài những vấn đề cần giải quyết ở trên, có tính toán bố trí những người dân được cứu kia thế nào đây?
Thượng Kinh chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát, dân chúng trôi giạt khắp nơi. Trước cục diện rối rắm này, ngay cả hoàng đế cũng khó giải quyết, vậy mà cô lại cả gan dám nhận lấy ư?
Phong Cẩn thật sự không biết nên khuyến cổ thế nào.
“Hoài Du, ta có thể giải quyết được” Khương Đồng Cơ thản nhiên khẳng định.
Phong Cẩn dằn lại nỗi bất an đang dấy lên trong lòng, nhìn xoáy vào mắt Khương Bổng Cơ. Hơi thở anh dồn dập, giọng nói khàn khàn vang lên: “Cậu chỉ là một người yếu ớt, không gánh vác nổi chuyện lớn thế này đâu. Nếu đã cứu, tất nhiên phải làm cho chu đáo. Cậu đã tưởng tượng kết cục sẽ như thế nào chưa?”
Hoàng đế Đồng Khánh đã hoàn toàn mặc kệ dân chúng, cứ thế dời đô. Kẻ một thân một mình như cô lại dám nhận lấy, quả thật không muốn sống nữa đây mà!
“Ta biết kết cục sẽ thế nào? Khương Bồng Cơ vẫn khăng khăng với ý kiến của mình, vẻ mặt không hề thay đổi: “Bây giờ không thể ở được cái đất Thương Kinh này nữa, muốn xây dựng lại cần tốn rất nhiều cả về chi phí lẫn nhân lực. Theo quy mô của trận động đất này, thì e rằng nó không chỉ dừng lại ở quận Thượng Dương, có lẽ còn lan rộng cả một chậu. Muốn xây dựng lại được nhà cửa trên đồng phế tích này thì không đủ thời gian, cho nên ta muốn đưa họ đến Sùng Châu.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Phong Cẩn đột ngột thay đổi, cậu ta trở tay lật ngược chiếc bàn bên cạnh.
Chiếc bàn bật tung trên không trung rồi đập mạnh xuống mặt đất, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng đánh thức Ngụy Tĩnh Nhàn và Trường Sinh vừa chìm vào giấc mộng.
Tiếng khóc nức nở của Trường Sinh lại vang lên, khuôn mặt nho nhỏ đỏ gay nhăn nhó, nghe có vẻ tủi thân lắm.
Ngụy Tình Nhàn vén lêu lên, vừa dỗ con vừa hoảng hốt nhìn hai người: “Phu quân, Lan Đình... hai người...
Hai người đang cãi nhau đấy à?
“Không sao” Phong Cần ổn định tâm tình, biểu cảm lạnh lẽo vừa rồi biến thành áy náy, anh khẽ nói: “Dỗ Trường Sinh nín đi...”
Lúc này thỉnh thoảng vẫn còn dư chấn, người lớn còn sợ chứ nói gì đứa trẻ mới được sinh ra. Người làm cha như anh lại không kiểm soát được tâm trạng của mình mà