“Từ xưa tới nay đã khi nào quy định hoàng đế nhất thiết phải là nam? Dù cho có quy định thì cũng phải là quy định này: Bậc đế vương là người nhân nghĩa, không phải là đàn ông, càng không phải là súc sinh”
Khương Hồng Cơ nói một cấu hại nghĩa, thuận tiện mắng mấy hoàng đế Đồng Khánh. Nói bọn họ không phải người mà là súc sinh, dân chúng Đồng Khánh phân nửa sẽ đồng tình.
Phong Cẩn thở dài: “Cậu khéo ăn khéo nói như thế này, bàn về mồm mép thì Cẩn không thể cãi nổi cậu”
Quả thực, người xưa cũng không quy định hoàng đế nhất định phải là nam, vậy thì tại sao phụ nữ lại không được? Câu nói này không hề sai.
Đối với dân chúng mà nói, hoàng đế là ai bọn họ căn bản không quan tâm, là nam hay nữ hay là súc sinh cũng không quan trọng, bọn họ chỉ quan tâm ai có thể mang cho bọn họ cuộc sống đầy đủ, ổn định... Phong Cẩn cũng không phải là cậu ấm sĩ tộc tự cao tự đại, anh cũng biết dân chúng cần gì.
Kẻ thật sự quan tâm giới tính của hoàng đế có lẽ không phải dân chúng mà là sĩ tộc quyền quý.
“Tục lệ bây giờ là như thế, cậu có từng nghĩ nếu như thân phận bại lộ thì phải làm sao không? Thư sinh khắp thiên hạ sẽ dùng văn chương mắng nhiếc, cậu...”.
Phong Cẩn đã hơi dao động nhưng vẫn khuyến cổ từ bỏ ý nghĩ này.
Khương Bổng Cơ lại không che giấu chút nào, cô cười giễu: “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Đợi ngày nào đó kéo binh tranh giành, kẻ nào không phục thì đánh kẻ đó! Văn nhân chửi mắng, nghìn người chỉ trỏ, mắng có ác hơn nữa thì cũng chỉ là nói mồm. Chỉ cần bịt kín lỗ tai lại thì ai quan tâm bọn họ nói cái quái gì chứ?”
Xem nhẹ sống chết, không phục thì giết.
Văn nhân dùng ngòi bút để lên án dường như rất lợi hại nhưng Khương Bổng Cơ nào có quan tâm cái này? Bởi vì căn bản cổ không quan tâm danh tiếng.
Thích bị bố thì bị bỏ, ai bị bố thì đánh người đó!
Đúng vậy, đối với những loại việc này, cô cứ đơn giản thô bạo như thế. Không có cái gì vũ lực không thể đàn áp cả, nếu như có thì lại đàn áp thêm lần nữa.
Phong Cẩn im lặng không nói gì.
Khương Bồng Cơ nói cũng nói rồi, ngả bài cũng ngả rồi, không khí giữa hai người có chút trầm mặc, cô chỉ có thể chủ động xuất kích.
“Tóm lại cậu có giúp ta hay không?”
Nói lâu như vậy, tốt xấu gì cũng tỏ thái độ chứ, một mình cô diễn kịch rất lúng túng.
Vẻ mặt Phong Cẩn u ám nhìn cô.
Không nói hạ mình cầu hiền, tốt xấu dáng vẻ cô cũng phải... Mặt khác, anh còn có thể suy nghĩ chắc?
“Giúp”
Lời vừa dứt, Phong Cẩn đã hận không thể tự cho mình một cái bạt tai, vừa rồi sao lại mở miệng đồng ý chứ?
Cứ như bị mê hoặc vậy.
Lúc trước anh còn khuyên Phong Giác đừng làm cản, giờ thì mất mặt rồi, anh vừa quay đầu đã bị Khương Bổng Cơ kéo lên tàu, còn là con tàu có thể đắm bất cứ lúc nào.
“Vậy thì tốt” Khương Đồng Cơ nhoẻn miệng cười, Phong Cẩn khóc không ra nước mắt.
Chỉ là trong lòng anh cũng rõ, sau khi dời đố, thời gian Đông Khánh chia năm xẻ bảy cũng không xa nữa rồi.
Người ta đến dân chúng thành Thượng Kinh cũng chẳng thèm quan tâm, chẳng lẽ còn quan tâm đến dân chúng ở các khu vực động đất khác ư?
Con thỏ nóng nảy còn cắn người chứ đừng nói đến người sống sờ sờ.
Phong Cẩn nghĩ thông suốt rồi thật ra cũng không bài xích lắm.
Chưa nói đến cái khác, cho dù là suy nghĩ cho vợ con, anh cũng phải chọn một chỗ ổn định thì mới có thể bảo đảm an toàn cho gia đình.
Khương Hồng Cơ thuật lại sắp xếp lúc trước với Từ Kha một lượt cho Phong Cẩn, lo lắng của anh cũng không khác hai người là mấy.
Trước mắt thiếu nhất là bốn thứ: người, tiền, gạo và thuốc.
“Trước tiên cậu thu xếp thuộc hạ trong phủ, ta sẽ nói Hiếu Dư điều những người khác qua. Tóm lại phải lập lều phát cháo trước, sắp xếp nhân công và dân chúng may mắn sống sót xử lý đống đổ nát, chuyển những người bị thương đến nơi sạch sẽ. Dư chấn vẫn chưa kết thúc, đảm bảo an toàn tính mạng cho mọi người đã.
Phong Cần biết, Khương Hồng Cơ làm như vậy đều là vì dân chúng.
“Phủ Cẩn tính cả gia đình hộ viện, tỳ nữ và bà vú cũng có hai mươi sáu người, dọn dẹp nhà kho xong thì vẫn còn chút tài sản” Anh lên tinh thần nói: “Chuyện tiếp