Sau lưng, một người khô miệng nói nhỏ: “Lang quân... Cái này... còn sống thì phải.”
Cậu ta dường như sợ kinh động tới ai đó, giọng nói vô cùng cẩn thận, không chỉ cậu ta mà những người khác cũng có phản ứng như vậy.
Khương Bồng Cơ đưa cây đuốc cho người hầu rồi lạnh giọng nói: “Cô ấy đã chết rồi... Giúp ta soi đuốc một chút, đứa bé vẫn sống”
Người hầu nghe lời nghiêng người hai bước chỉnh sang góc sáng hơn, tránh để bóng che mất tầm nhìn.
Khương Bổng Cơ xuống dưới đống đổ nát, chuyển vật nặng đang đè lên cô gái đi, hai đùi và xương của cô gần như phẳng lì nát bét dính trên mặt đất.
Đám khán giả livestream không dám nhìn thẳng, thậm chí ngay cả bình luận cũng đều ngừng lại, không ai dám nói một câu nào, tựa như sợ quấy rầy tới vong linh.
Khương Bồng Cơ ngồi xuống muốn dời cô gái đi, nhưng không ngờ thi thể của cô gái đã bị cứng ngắc. Cô cúi đầu nhìn liền thấy một khoảng không gian nhỏ được cô gái dùng cơ thể và hai cánh tay chống lên, trong đó có một đứa bé sơ sinh quấn tã lót.
Đầu ngón tay cô chạm vào làn da khô cứng của cô gái đã chết, thì thầm một câu: “Đắc tội”
Sau khi đẩy ra, thi thể cô gái vẫn giữ hình dạng cong lưng khiến người nhìn thấy không khỏi rơi nước mắt.
“Đứa bé này không bị thương, đoán chừng do khóc cả ngày nên đau họng, hơn nữa cả ngày không ăn uống gì nên chắc đói bụng lắm rồi” Khương Đồng Cơ kiểm tra qua loa cho đứa bé, ngoài tiếng khóc yếu ớt ra thì còn lại đều không vấn đề, có thể thấy cô gái kia đã bảo vệ nó rất kỹ.
Khương Hồng Cơ ôm bẻ con trong ngực dỗ nhẹ, nó cũng rất dễ tính, vừa đung đưa là đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ có chiếc mũi hơi nhăn nhăn, nhìn vô cùng đáng thương. Đám người hầu nhìn đứa bé, rồi lại quay sang cô gái, nhỏ giọng hỏi.
“Lang quân... Cô gái này giờ làm sao, đưa về luôn ạ?”
“Chở về đi, thời tiết hôm nay khô nóng, thi thể rất dễ phân hủy, nếu cứ để đây không quá ba ngày thi thể sẽ mục rữa. Nên tôn trọng người chết, đưa về an táng cùng luôn đi, cũng coi như nhập thổ vì an” Khương Hồng Cơ nhỏ giọng nói, sợ làm đứa bé thức dậy.
Tên đầy tớ kia gật đầu, ngay lúc cả nhóm chuẩn bị chuyển cô gái ra thì Khương Đồng Cơ lại lên tiếng.
“Các ngươi biết chỗ này là nhà ai không?”
Từ trang phục và dáng vẻ cô gái, Khương Đồng Cơ đã đoán ra quan hệ giữa cô gái và đứa bé. Trong thời thể hiện này, một đứa bẻ chưa đầy hai tháng tuổi mà không có sự bảo vệ của gia đình trưởng bối thì khó mà sống được, dù có sống thì cũng sẽ rất chật
vật.
Nếu biết đứa bé là con cái nhà ai, sau này nói không chừng có thể lần theo manh mối tìm được gia đình của bé.
Nhưng Thượng Kinh lớn như thế, những đầy tớ này lại không phải là người phương Bồng Cơ và Phong Cẩn từ bên ngoài tới mà chỉ là những thanh niên trai tráng sinh sống ở khu bình dân, bọn họ làm sao biết được tin tức chi tiết của từng hộ gia đình? Hỏi hết một lượt vẫn không có câu trả lời, Khương Hồng Cơ đành thở dài bỏ qua.
Trong đầu cô hiện lên tấm bản đồ Thượng Kinh hoàn chỉnh, đối chiếu một chút liền tìm ra vị trí cụ thể của nơi gần đống đổ nát này.
“Thôi, sau này từ từ tìm vậy”
Khương Bồng Cơ đưa đứa bé cho người hầu, sai bọn họ mang thi thể cô gái và đứa bé về nơi tạm trú. Thế nhưng đứa bé vừa mới rời vòng tay cô liền khóc òa lên, tiếng khóc không lớn, nắm đấm không ngừng quơ loạn trong không trung, bộ dáng quyến luyến đó khiến người xem lau nước mắt.
[Nước Uống Dinh Dưỡng]: Trước khi xem livestream này, tui chưa bao giờ nghĩ tới tuyến lệ của mình lại phát triển thế này.
[Đồ Ăn Vặt Hiệu Ba Con Sóc]: Một thằng đàn ông đứng tuổi như tôi mà giờ còn khóc y như phụ nữ, vừa khóc vừa gõ chữ đây này. Chắc người ta chắc nghĩ tôi thần kinh mất.... Streamer à, đứa bé này đáng thương như thế, hay là bác ôm nó đi, nếu khóc vậy hoài chắc bệnh luôn