Khương đồng Cơ để cả mấy chục tấn lương thực trong “kho lương, chỉ dựa vào ba mươi người Từ Kha mang tới thì hoàn toàn không thể chở đi hết trong một lần.
Cậu ta dứt khoát lấy trước một nửa xe lương thực, nửa còn lại chở dược thảo trong kho dược liệu và một số đồ vật Khương Bồng Cơ dặn dò. Từ Kha thứ chọc chọc mấy cái bọc lớn kỳ quái, với kiến thức của cậu nhất thời cũng nhìn không ra nó làm bằng chất liệu gì.
Nhưng dựa vào xúc cảm lúc nãy thì thứ bên trong mấy bao lớn này có lẽ là loại bột gì đó. “Giống giống vôi.” Có người nhỏ giọng nói: “Chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy loại túi này”
Người hầu tất nhiên chưa bao giờ thấy loại túi này, vì đây là túi giấy công nghiệp. Khương Đồng Cơ cân nhắc đến việc hoả táng sẽ bị ngăn cản, chỉ đành chôn thi thể. Đã vậy, cô chắc chắn phải làm tốt công tác chuẩn bị để phòng ô nhiễm đất, ngay cả nơi chôn xác cũng phải thận trọng cân nhắc.
Lướt lướt trong cửa hàng đơn sơ của hệ thống, chỉ thấy vài thứ có thể tiêu độc. Không còn cách nào khác, cô đành đổi mấy bao với cứu cánh.
Theo như cô biết, thời đại này đã có sự tồn tại của vôi, các gia đình thỉnh thoảng sẽ dùng để phòng ẩm mốc và chống muỗi, xây mộ cũng sẽ rải một lớp vôi ở nền móng... Chỉ có một thứ khác người là túi giấy công nghiệp đựng vôi.
Nhưng chuyện này cũng dễ giải quyết, dù sao phường giấy của Liễu phủ đã có kỹ thuật làm giấy thành thạo.
Trong ngành làm giấy, Liễu phủ chính là người khổng lồ, đúng sai cô toàn quyền quyết định.
Quan trọng hơn là Từ Kha sẽ không lấn cấn dài dòng chuyện này.
Vôi?
Từ Kha nhíu mày, nhưng cũng không có nghi ngờ gì.
Vì lý do an toàn, đoàn người đẩy xe theo đường cũ trở về ngay trong đêm. Nguy hiểm do động đất gây ra hiện nay chỉ vừa mới bắt đầu, triều đình còn chưa có bất kỳ công tác cứu trợ nào, dân chúng sống sót rơi vào lầm than. Trong tình hình này bọn họ có trở thành bạo dân, cướp bóc giết người cũng chẳng phải điều kỳ lạ.
Tuy đoàn người đã cố tình né tránh, nhưng bọn họ vẫn quá xui xẻo. Từ xa đã nghe thấy tiếng hô hào cùng ánh lửa chập chờn trong đêm vô cùng ghê rợn.
“Ma trơi... kia là bóng ma!”
“Bóng ma?”
Nhìn lướt qua không ít người còn cho rằng những bóng đen chập chờn ánh lửa kia là ma quỷ, tiếng la hét sợ hãi vang lên khắp nơi, nỗi kinh hoàng bao trùm lấy đoàn người.
Từ Kha thấy thế thì sẩm mặt, thấp giọng quát: “Tất cả câm miệng! Mở to mắt ra, bọn họ đều là người, không phải ma!”
Thanh âm nghiêm túc mang khí thế bức người khiến đám đầy tớ sợ tới cứng họng, thậm chí không dám thở quá mạnh.
Giọng Từ Kha trở nên mềm mỏng: “Người đọc sách không tin chuyện yêu ma quỷ quái. Đừng sợ, bọn chúng đều là người”
Tất cả mọi người đều căng thẳng, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt.
Nhiệt độ tối nay rất khổ nóng, giờ lại căng thẳng như thế, trong chốc lát trán mọi người đã rịn mồ hôi, lòng bàn tay ướt đẫm.
Từ Kha bình tĩnh hạ giọng nói: “Đừng lên tiếng, tất cả ngồi xuống trốn.” Ánh lửa xa xa đang ngày càng gần, đốm lửa như hạt đậu nay đã dần dần to lên.
Trồng phương hướng có lẽ bọn họ cũng chuẩn bị vào thành.
Thành Thượng Kinh nhìn như nguy nga tráng lệ, nhưng trải qua mấy trăm năm mưa gió đã trở nên yếu ớt. Trận động đất này lại khiến tường thành đổ sụp hư hại không ít, binh lính thủ vệ cũng không thấy bóng dáng. Cửa thành đồ sộ này đã vỡ thành mấy mảnh, nhìn như lung lay muốn sập.
Một ít dân chúng may mắn còn sống sót vì sinh tồn đã thu dọn đồ đạc trốn khỏi thành.
Lúc này dân chúng trốn đi còn không kịp, ai lại chủ động vào thành chứ?
Từ Kha nhíu mày, đang đoán xem đám người kia có phải đội ngũ cứu trợ triều đình phải xuống hay không.
Nếu đúng là vậy thì dân chúng Thượng Kinh có hi vọng rồi.
Mười lăm phút sau, Từ Kha phải từ bỏ suy đoán trong đầu.
Đoàn “bóng ma” kia có rất nhiều người, trời quá tối, Từ Kha cũng không đoán nổi số người cụ thể.
Nghiêng tại lắng nghe, bước chân của bọn chúng vững vàng ổn trọng. Không một ai nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân cùng tiếng bánh xe lăn đều.
Từ Kha đã sớm sai người đẩy mười mấy cái xe vào chỗ khuất, bọn họ cũng cẩn thận nằm ở nơi khuất bóng. Ánh trăng hôm nay mở ảo, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì đám người kia sẽ không phát hiện ra bọn họ. Thế nhưng tâm lý