La Việt đầy vẻ nghi ngờ, không hiểu tại sao Khương Bồng Cơ lại hỏi như thế, nhưng gã là cấm vệ quân nên phải nghe theo mệnh lệnh của Khương Bồng Cơ.
“Theo như hạ quan biết, chắc chỉ có một nghìn người này thôi.”
Thánh chỉ đã viết rõ ràng như thế rồi, sao có thể có thêm một nghìn người nữa?
Khương Bồng Cơ nhíu mày, nghiêng đầu lắng nghe tiếng bước chân, xem tình hình thì là đi về phía bọn họ. Thính lực của La Việt không biến thái như Khương Bồng Cơ, nhưng khi thế lực xa lạ kia càng lúc càng đến gần, gã cũng bất giác gồng người lên, chuyển sang trạng thái đề phòng cảnh giác.
Thấy La Việt dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, Phong Cẩn nheo mắt như đang đánh giá.
Rầm rập, rầm rập!
Tiếng bước chân đều đặn vững vàng càng lúc càng đến gần, cấm quân ở bên ngoài cũng đã phát hiện ra dấu vết của thế lực lạ, càng lúc càng hỗn loạn.
Khương Bồng Cơ không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy đi vòng qua La Việt và ba tên cấm quân, sải bước ra ngoài. Xuất hiện trong tầm mắt cô là những chấm lửa nhỏ, khoảng cách càng gần thì những đốm lửa ấy lại càng rõ ràng, ba người đi đầu đều cưỡi ngựa.
Mạnh Hồn là võ tướng nên tầm nhìn tốt nhất, ông nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của Khương Bồng Cơ, vẻ mặt vui mừng giục ngựa phi nhanh qua.
“Lang quân! Thuộc hạ Mạnh Hồn, tham kiến lang quân!”
Dù mấy năm không gặp song Mạnh Hồn cũng sẽ không quên tướng mạo của Khương Bồng Cơ, dẫu dáng vẻ của cô bây giờ vô cùng nhếch nhác.
Khương Bồng Cơ đã thấy rõ ba người đi đầu từ xa, suýt nữa thì nghi ngờ mình đang hoa mắt, mãi cho đến lúc Mạnh Hồn vẻ mặt kích động xuống ngựa, cô mới sực tỉnh, vừa đỡ Mạnh Hồn đang quỳ một chân trên đất dậy, vừa nhìn Kỳ Quan Nhượng với vẻ cười mà như không.
Theo hiểu biết của cô, Mạnh Hồn không thể làm ra loại chuyện mang theo bộ khúc chạy loạn thế này, lại còn xuất hiện trước mặt cô vào đúng thời khắc mấu chốt này nữa. Nghĩ kỹ thì người có bản lĩnh làm được chuyện này chỉ có Kỳ Quan Nhượng mà thôi.
“Văn Chứng từng nói, sẽ xuất hiện và giúp đỡ Hi vào lúc Hi cần huynh nhất, chẳng lẽ chính là bây giờ?”
Khương Bồng Cơ bước lên trước, Kỳ Quan Nhượng nhảy xuống ngựa, giũ nhẹ tay áo bám bụi, chắp tay cúi người hành lễ với cô.
Anh ta cười khổ nói: “Người tính không bằng trời tính, Nhượng vốn nghĩ sẽ ở quận Phụng Ấp đợi lang quân, nào ngờ lại xảy ra động đất.”
Khương Bồng Cơ đỡ anh ta dậy, nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại đợi ở quận Phụng Ấp?”
Kỳ Quan Nhượng đang định trả lời thì nhìn thấy đoàn cấm quân đằng sau, ánh mắt anh ta lóe sáng, liền ngậm miệng im lặng.
Khương Bồng Cơ phát hiện ra động tác của Kỳ Quan Nhượng, bèn xua tay bảo La Việt và cấm quân lùi ra xa một chút.
Mặc dù La Việt không cam tâm, nhưng gã là thủ lĩnh của cấm quân, đương nhiên cũng nhìn ra bộ khúc của Khương Bồng Cơ là tinh binh hiếm thấy, người dẫn đầu Mạnh Hồn lại càng khó lường, chỉ riêng nhìn dáng người cũng có thể khiến đám đạo tặc run sợ. Gã liền dẫn cấm quân lùi lại phía sau chừng mười mét.
“Vốn dĩ theo như Nhượng đoán thì sợ là lang quân sẽ bị người truy sát. Nhượng cho rằng vùng đất giao giữa quận Thượng Dương và quận Phụng Ấp là có khả năng nhất, liền dẫn người đến mai phục ở đó để cứu viện cho lang quân… Nào ngờ động đất lại ập đến làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch.” Kỳ Quan Nhượng nhún vai, ra vẻ “ta làm thế nào được, ta cũng tuyệt vọng lắm”.
Có là người thông minh cẩn thận đến đâu đi chăng nữa, ông trời mà không nể mặt thì tính toán gì cũng vào sọt rác.
“Có người truy sát ta? Tại sao?”
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, không phải là cô không tin suy luận của Kỳ Quan Nhượng, chẳng qua cô đang tò mò thôi.
Kỳ Quan Nhượng lắc đầu, nói: “Mọi chuyện bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, Nhượng có nói ra cũng chỉ khiến người ta cười chê mà thôi.”
Hiển nhiên là Kỳ Quan Nhượng không muốn nói.
Động đất lần này không chỉ đảo lộn kế hoạch của Kỳ Quan Nhượng mà còn khiến đám ngoại thích hoạn quan hằm hè định giương cờ Thanh Quân Trắc* để làm thịt thế gia nghẹn một cục tức. Cả thái tử đang chuẩn bị bức cung cũng bó tay chịu chết, chỉ lo chạy trốn giữ cái mạng, ai còn nhớ đến cái “nghiệp lớn” đó nữa.
*Diệt trừ những kẻ gian nịnh bên cạnh vua.
Khương Bồng Cơ trầm ngâm một lát rồi nói: “Tuy rằng huynh không nói nhưng ta cũng đoán ra được một chút. Cho dù là thế nào ta vẫn phải cám ơn huynh.”
Thiếu thốn nhân lực, trơ mắt nhìn những người vốn dĩ có thể cứu được chết đi mà không có sự giúp đỡ, khỏi nói cũng biết