Kỳ Quan Nhượng tay kéo dây cương, trong tay còn nắm vật bất ly thân của anh ta - một chiếc quạt lông: “Hiếu Dư thông minh hơn người, tự đoán xem?”
Cổ nhân gặp lại giữa tình cảnh thế này, dù là anh ta cũng không thể ngờ tới.
Đoán à?
Đoán cái đầu người ấy!
Từ Kha mím môi, nhìn lướt qua thanh niên cơ bắp cuồn cuộn đang cầm đuốc: “Bộ khúc à?”
“Đúng rồi” Kỳ Quan Nhượng cười gật đầu.
Nếu không phải anh ta đang cười một con ngựa cao to, thì Từ Kha rất muốn kéo Kỳ Quan Nhượng xuống ngựa rồi đập cho anh ta một trận nhừ tử.
“Sao bộ khúc của lang quân lại ở đây?”
Bộ khúc là lực lượng vũ trang cá nhân, sao Kỳ Quan Nhượng lại kéo nhiều bộ khúc chạy từ Sùng Châu đến đây vậy?
Kỳ Quan Nhượng không đáp, Mạnh Hồn đứng cạnh chắp tay nói: “Kỳ Quan tiến sinh biết lang quân gặp nạn nên mới tới”
Từ Kha hỏi: “Sao Kha không biết Văn Chứng có bản lĩnh đoán trước tương lai nhỉ?”
Kỳ Quan Nhượng chỉ cười mà không nói gì, anh ta nhìn lướt qua những xe chở lương thực rồi lại nhìn đoàn người của Từ Kha.
“Giờ không phải lúc đấu võ mồm, nếu Hiếu Du vẫn nghi ngờ Nhượng thì chờ sau này gặng hỏi cũng không muộn. Giờ mạng người là trên hết, Hiếu Du mau mau dẫn đường để chúng ta sớm được hội họp cùng với lang quân” Kỳ Quan Nhượng khẽ liếc mắt: “Nơi này không nên ở lại lâu”
Từ Kha biết điều này, cậu chỉ không hiểu tại sao Kỳ Quan Nhượng có thể đúng lúc xuất hiện tại Thượng Kinh đến thế.
“Nếu thế thì trở về giải thích sau vậy? Từ Kha sầm mặt, tình cảnh hiện tại đúng là không hợp để đôi có mấy chuyện này.
Phương pháp huấn luyện của bộ khúc hiện tại là do Khương Đồng Cơ lập ra, chỉ là cường độ huấn luyện hơn trước khá nhiều.
Sau ba bốn năm luyện tập không ngừng, dù ngu dốt cỡ nào cũng thành trung bình khá, càng khỏi phải bàn những thanh niên trai tráng được lựa chọn tỉ mỉ này. Đa phần họ đều xuất thân từ thổ phỉ, vốn là thần mang tội, trải qua mấy năm mài giũa đã trở thành binh lính tinh nhuệ nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh.
Mạnh Hồn phất tay, có người lập tức dắt ngựa tiến lên, ông nói: “Từ tiên sinh lên ngựa đi”
“Hai người dẫn theo bao nhiều bộ khúc?”
Từ Kha nhìn thấy Mạnh Hồn mà trong lòng như bừng sáng, vậy mới biết lần này Kỳ Quan Nhượng dẫn người ra ngoài theo con đường chính quy.
Trước khi đi, Khương Đồng Cơ đã giao bộ khúc cho Mạnh Hồn toàn quyền xử lý, Kỳ Quan Nhượng thi thoảng sẽ tới giúp một
tay.
Nếu không có hai người này, Khương Đồng Cơ khó có thể thoải mái đến vậy.
“Tổng cộng ba nghìn người” Kỳ Quan Nhượng đáp, lại bổ sung thêm: “Nhưng ở đây chỉ có hơn một nghìn thôi.” Mạnh Hồn tuy là dân võ biển nhưng rất nhạy cảm. Ông phát hiện không khí bất thường giữa hai người, đành tiếp lời, ngăn hai người ra.
“Hai nghìn người còn lại bọn ta đã cử đi cứu viện dân chúng quận Phụng Ấp rồi” Mạnh Hồn nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Từ tiên sinh cứ yên tâm, ba nghìn bộ khúc này chia lẻ thành nhóm nhỏ rời khỏi Sủng Châu, chắc chắn sẽ không gây rắc rối gì cho lang quân đâu.”
Gần như mọi sĩ tộc đều nuôi bộ khúc, quy mô thì tùy, lớn có mà nhỏ cũng có. Thời bình thì phải che đậy thật kín đáo không để cho họ chạy loạn ra ngoài.
Nếu bị người khác phát hiện tập kết với quy mô lớn, hẳn sẽ sinh lòng hoài nghi, đến lúc đó thì chủ nhân của bộ khác phải đứng ra chịu tội.
Từ Kha nghe vậy thì ừ một tiếng, nét mặt hơi dịu đi, nhưng vẫn nhíu mày.
Cậu biết Kỳ Quan Nhượng cẩn thận, sẽ không tạo sơ hở rõ ràng cho kẻ địch bắt được nhược điểm. Mà sự thật thì đúng là thế, bộ khúc rời khỏi ranh giới Sùng Châu thì chia thành nhóm nhỏ rồi hẹn tập hợp lại ở giao giới giữa quận Thượng Dương và quận Phụng Ấp, dọc đường cũng không bị ai nghi ngờ.
Nhưng cậu vẫn để bụng, Kỳ Quan Nhượng chưa được sự cho phép của Khương Đồng Cơ mà đã điều động ba nghìn bộ khúc.
Kỳ Quan Nhượng lệnh cho ba nghìn bộ khúc hạ trại trốn trong một sơn cốc bí mật vài ngày.
Khi xảy ra động đất, bộ khúc may mắn không ai tử nạn, chỉ có vài người xui xẻo bị lều trại đập trúng mà bị thương nhẹ.
Kỳ Quan Nhượng chưa từng tới Thượng Kinh. Nhìn cổng thành nguy nga tráng lệ, anh ta có thể tưởng tượng được sau cánh cổng ấy là kiến trúc phồn hoa rực rỡ đến nhường nào.
Nhưng, khi thật sự đi qua chiếc cổng thành bị hư hại nặng nề ấy, cảnh tượng trong thành đập thẳng vào tim anh ta, khiến anh ta không kìm được mà mở to mắt.
Tầm mắt chỉ còn cảnh hoang tàn đổ nát, phồn hoa rực rỡ trong tưởng tượng đầu rồi?
Họ vào thành từ cửa phía Bắc, khu vực