“Sao, sao trên đời lại có việc hoang đường đến như vậy?”
Phong Cẩn ngây người hồi lâu, anh chưa từng quan tâm đến việc chốn hậu viện, cũng không thích mấy chuyện đồn đãi này, nên đương nhiên chưa từng nghe.
Anh thốt lên câu ấy xong lại thở phào nhẹ nhõm: “May là Trường Sinh nhà chúng ta không phải người Trung Chiếu.”
Nghĩ đơn giản quá nhỉ!
Ngụy Tĩnh Nhàn liếc chồng một cái, thấy sự mong ngóng trong mắt anh mà mềm lòng, bèn đưa Trường Sinh cho anh bế.
“Phu quân vui mừng quá sớm rồi.” Ngụy Tĩnh Nhàn lo lắng nói: “Thứ này đã chậm rãi lấn sân vào quận Hà Gian rồi, thậm chí có nhà chồng còn lấy Nữ Tứ Thư ra để yêu cầu vợ phải làm theo, nếu không tuân theo thì là bất trinh bất tịnh, Uyển Nhi cũng...”
Cô chỉ nói tới đây thì ngừng, mắt nhìn Trường Sinh trong lòng Phong Cẩn mà lo lắng không nguôi.
Cô hy vọng bé là con trai biết bao, ít nhất thì thế gian cũng không quá hà khắc với nam giới, cô cũng bớt lo phần nào. Làm phận gái, từ khi sinh ra đến khi lập gia đình rồi sinh con đẻ cái, có biết bao ràng buộc và bất đắc dĩ.
Giờ còn thêm gông cùm nặng nề là Nữ Tứ Thư, cô không thể tưởng tượng được sau này Trường Sinh phải sống thế nào.
Mặc dù Ngụy Tĩnh Nhàn không nói hết câu nhưng Phong Cẩn vẫn hiểu ý cô, thứ sách này đã bắt đầu du nhập vào Đông Khánh rồi ư?
Đông Khánh bị ảnh hưởng từ tiền triều Đại Hạ nên tư tưởng khá thoáng, phụ nữ có thân phận càng cao thì càng có tự do.
Nhưng Nữ Tứ Thư lại làm đảo lộn mọi thứ, quý nữ thế tộc còn không thoải mái bằng phụ nữ bình dân, sao có thể như vậy được?
“Yên tâm, Trường Sinh nhà ta là con cưng của trời, không ai có thể ức hiếp con chúng ta được.” Phong Cẩn sa sầm mặt mày, ánh nhìn đụng đến đôi mắt sáng ngời của Trường Sinh, bèn trêu chọc bé con: “Tuyệt đối là vậy, sau này kén rể cho con, xem ai dám bắt nạt con của ta nào.”
Ngụy Tĩnh Nhàn nhìn hai cha con mà cười khổ: “Cho dù kén rể cũng không trị được tận gốc vấn đề. Con gái lấy chồng rồi, cha mẹ có thể dõi theo cả đời được không? Nuôi con trăm tuổi, lo lắng đến chín mươi chín, chắc kiếp trước chúng ta mắc nợ nó nên kiếp này phải trả.”
Phong Cẩn thở dài: “Tóm lại, không thể để loại sách hại người này phổ biến thêm, không biết nó đã hại đời biết bao cô gái rồi. Con gái rượu của sĩ tộc nhà cao cửa rộng từ nhỏ đã cao quý, há có thể tỏ ra thấp bé, phụ thuộc vào kẻ khác chứ? Thật nực cười.”
Cái kiêu ngạo của sĩ tộc đã ăn sâu vào xương tủy Phong Cẩn, nếu nạn nhân của Nữ Tứ Thư là phụ nữ bình dân, cùng lắm anh chỉ nhíu mày, nhưng cũng không cảm thấy bất bình đến vậy. Song một khi đã ảnh hưởng đến sĩ tộc, ảnh hưởng đến gia đình anh, Phong Cẩn sao có thể ngồi yên được?
“Nhưng mà... giờ...” Ngụy Tĩnh Nhàn vẫn lo lắng vô cùng.
Phong Cẩn chơi với Trường Sinh một lát, bé con bực mình nhíu mày, nắm tay nhỏ khẽ đập vào tay anh.
“Tĩnh Nhàn quên Lan Đình rồi ư?” Anh khẽ cắn ngón tay con gái, Trường Sinh bé bỏng non nớt, mùi sữa non trên người bé xua tan đi mệt mỏi trong lòng anh: “Lan Đình là người đặc biệt, cô ấy sẽ không giấu giếm thân phận cả đời. Nếu đại nghiệp của cô ấy thành công thì còn có ai dám khinh thường phụ nữ nữa? Đừng lo lo sợ sợ nữa, nàng chỉ cần chăm sóc tốt cho Trường Sinh, chăm sóc tốt bản thân mình, tránh để bệnh tật sau này.”
Sinh con và ở cữ trong hoàn cảnh sơ sài như vậy nhưng cả mẹ và bé đều khỏe mạnh là có thể thấy ông trời cũng thiên vị hai mẹ con rồi.
Ngụy Tĩnh Nhàn ôm tâm sự đã lâu, ngày thường không biểu hiện ra ngoài nhưng luôn thấp thỏm lo lắng.
Cô nghe Phong Cẩn nói mà kinh ngạc đến mức suýt cắn phải đầu lưỡi: “Ý phu quân là... lẽ nào...”
“Giờ chưa nói chắc được, nhưng tính Lan Đình không yên ổn nổi một ngày, không có chuyện cũng cố gây chuyện.” Đối lập với Ngụy Tĩnh Nhàn đang lo sốt vó lên, Phong Cẩn lại vô cùng bình tĩnh: “Giờ đã bắt đầu thời loạn rồi, cái thứ rác rưởi như Nữ Tứ Thư không tác quái được bao lâu nữa đâu. Dân chúng lưu lạc khắp nơi, đàn ông trẻ tuổi chết nơi đất khách quê