Quả không ngoài dự đoán, Phong Cẩn vẫn đi tìm Kỳ Quan Nhượng tính sổ.
Chẳng qua văn nhân, đặc biệt là kiểu văn nhân thông minh, thì cách thức tính sổ của bọn họ không phải là xắn tay áo lên đánh một trận.
Khương Bồng Cơ nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy Phong Cẩn và Kỳ Quan Nhượng mỗi người ngồi một bên đánh võ mồm với nhau, không ai chịu nhường ai, không khí trong lều đều tràn ngập mùi thuốc súng vô hình. Cô thầm trợn mắt, nói một câu với khán giả đang xem livestream.
[Streamer V]: Cá không, hai cái vị này đều là ông bố cuồng con gái? Cãi nhau mà cũng nho nhã thế này, tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.
Rõ ràng cô mới là người khơi mào cuộc chiến này, thế mà lúc to chuyện lại phủi sạch sẽ, làm như không liên quan.
Streamer mặt dày vô sỉ thế này quả đúng là bông hoa lạ trong giới Streamer.
[Kẹo Bạc Hà Không Đường]: Cuồng con gái không đáng sợ, đáng sợ là người ta còn có đầu óc. Vừa nãy tôi còn tưởng hai người này đang vui vẻ nói chuyện đấy. Xem các đại thần trong kênh livestream giải thích mới biết hóa ra là bọn họ đang mắng nhau. Văn nhân thời cổ đại thật đáng sợ, cãi nhau mà cũng nho nhã như vậy.
[Đại Đao 40 Mét]: Nho nhã không đáng sợ, đáng sợ là nghe mà không hiểu, còn tưởng người ta đang khen mình cơ, đấy mới gọi là xấu hổ.
[Đại Táo Đỏ]: Mấy người không cảm thấy Streamer mới là người xấu xa nhất ở đây à? Chuyện này rõ ràng là cô ấy châm ngòi thổi lửa trước mà.
Khương Bồng Cơ chống cằm, dù là Kỳ Quan Nhượng hay Phong Cẩn cũng không thể chủ động chạy đến cãi nhau với cô được, đánh nhau thì lại càng không thể thắng được cô.
Giằng co nửa ngày, hai bạn bất phân thắng bại rất ăn ý chọn đình chiến, pha trà thưởng thức, không thấy một tí hơi chiến tranh lúc nãy đâu cả.
Khương Bồng Cơ trợn ngược mắt lần thứ hai… Thật không hiểu nổi cái cách cãi nhau của văn nhân mấy người.
Kỹ thuật chữa bệnh ở thời cổ đại rất lạc hậu, người bệnh lại nhiều, thầy thuốc không thể quản hết được. Rất nhiều người bị thương quá nặng không chịu đựng nổi nữa, chết mà không cam tâm, những người bị thương nhẹ hơn lại nhanh chóng khỏi bệnh, chuyện đi lại không thành vấn đề.
Mấy ngày sau, chôn cất những người bệnh đã qua đời xong xuôi, Khương Bồng Cơ hạ lệnh nhổ trại lên đường.
Khương Bồng Cơ cưỡi Đại Bạch, chân đi guốc gỗ mát mẻ, đi trước mở đường. Theo sau là mấy chiếc xe ngựa, trong xe chứa lương thực thuốc men và chở những người bị thương tương đối nặng, những người khác có thể cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, không cưỡi ngựa được thì đi bộ.
Dân chúng thu dọn hành lý xong đi theo sau đoàn người, Khương Bồng Cơ phái hai phần ba bộ khúc và cấm quân để bảo vệ bọn họ.
Mạnh Hồn dẫn theo lính trinh sát lên trước dò đường, cứ mười lăm phút lại quay lại báo cáo một lần.
Phong Cẩn cưỡi một con ngựa màu đỏ mận chạy lên trước hỏi Khương Bồng Cơ.
“Nghe bộ khúc bên quận Phụng Ấp nói, bên đó đã xuất hiện người chết vì bệnh dịch, Lan Đình có cần cân nhắc chuyện đổi tuyến đường đi vòng đến huyện Tượng Dương không? Dân chúng theo sau dù sao cũng không thích hợp đi qua khu vực có dịch bệnh, nếu như bị nhiễm bệnh thì không biết lại có bao nhiêu người chết nữa.”
Khương Bồng Cơ cũng hiểu, thời đại viễn cổ không có thuốc đặc trị, bệnh dịch là thứ cực kỳ đáng sợ, một lần phát dịch là lại cướp đi vô số sinh mệnh.
Cô gật đầu: “Thay đổi tuyến đường đến Tượng Dương, thu xếp cho dân chúng ổn thỏa trước đã rồi chúng ta đến quận Phụng Ấp và các nơi khác sau.”
Sau khi thiên tai ắt có dịch bệnh, đó là bởi vì không làm tốt công tác vệ sinh phòng dịch.
Khương Bồng Cơ hành động kịp thời, chôn cất những thi thể rồi rải vôi bột lên, giảm khả năng thi thể phân hủy ô nhiễm đất đai.
Dọn dẹp sạch sẽ nơi ở, tất cả đồ vật của người bệnh và người bị thương đều dùng nước ngải cứu để tiêu độc, cộng thêm ông trời cũng nể mặt nên ở Thượng Kinh không xảy ra dịch bệnh. Nhưng bên Phụng Ấp lại không như thế, theo những gì mà bộ khúc cứu hộ bên đó thuật lại thì không ít thi thể đều phơi thây ngoài đường, thứ nước phân hủy từ thi thể có mặt khắp nơi. Chó mèo hoang ăn xác chết, cuối cùng không chỉ dòng sông bị ô nhiễm, ngay cả nước sinh hoạt của người dân cũng không còn sạch nữa.
Trong tình hình như thế còn thêm nắng nóng mùa hè đổ xuống, dịch bệnh không phát sinh mới lạ.
Khương Bồng Cơ chỉ có thể ra lệnh cho tất cả bộ khúc phải cẩn thận, đồ ăn thức uống mỗi ngày đều phải chú ý, nước ngải cứu và nước từ rễ cỏ lau lại càng liên tục không ngừng. Chỉ có giữ được mạng sống của mình, bọn họ mới có thể cứu được nhiều người hơn nữa.
Từ Kha cau mày, lên tiếng bổ sung thêm: