Bước chân của Trương Bình bỗng khựng lại, anh ta dỏng tai lên nghe xem lão hòa thượng này hỏi thế là có ý gì.
Chủ nhà nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đúng là có một vị lang quân họ Vệ, đại sư quen cậu ấy?”
Lão hòa thượng lần tràng hạt rồi nói: “Lão nạp và cậu ấy từng có duyên phận, không biết thí chủ có thể thông báo hộ ta một tiếng được không?”
Không đợi chủ nhà do dự xem nên đồng ý hay từ chối, Trương Bình đã bước ra.
“Người mà đại sư đang tìm có phải là Tử Hiếu?”
Trương Bình biết Vệ Từ có rất nhiều bạn bè, nhưng vị hòa thượng trước mặt này quả thật có chút kỳ quái, tại sao ông ta biết Vệ Từ ở đây?
“Đúng thế, không biết Vệ tiểu hữu giờ có khỏe không?”
Trương Bình nửa tin nửa ngờ, nghiêng người mời lão hòa thượng và chú tiểu bên cạnh ông vào trong phòng. Bây giờ đang là giữa hè, ánh nắng vô cùng chói chang.
“Hai hôm nay Tử Hiếu sốt cao không hạ, sắp ốm đến mức hồ đồ rồi. Thuốc gì cũng dùng rồi nhưng vẫn không có hiệu quả.” Trương Bình nói đến đó, bất giác cau mày, lại nói: “Có lẽ do nơi này không có thầy thuốc tốt, huynh ấy ốm đến mức người ta nhìn vào mà sốt ruột.”
Lão hòa thượng mỉm cười tháo cái nón che nắng xuống, đưa nón và cây gậy cho chú tiểu vẫn theo bên cạnh.
“Thí chủ nói vậy sai rồi, Vệ tiểu hữu đến giờ vẫn chưa khỏi e là do thiếu một vị thuốc dẫn.”
Chủ nhà nhiệt tình múc một bát nước giếng mát lạnh lên mời, lão hòa thượng chắp tay lễ phật rồi cười đón lấy, thấp giọng nói một câu cảm ơn.
Trương Bình kinh ngạc: “Thuốc dẫn? Thầy thuốc không nói trong đơn thuốc có thiếu thuốc dẫn gì mà.”
Lão Hòa thượng uống hai ngụm sau đó đưa bát cho chú tiểu đang khát khô cổ, chú tiểu đón lấy bát nước rồi tu ừng ực hết sạch.
“Vị thuốc dẫn này chủ trị tâm bệnh.” Gương mặt lão hòa thượng hiền từ, sau đó cúi xuống hỏi chú tiểu: “Con uống đủ chưa?”
Chú tiểu thẹn thùng gật đầu, rất lễ phép trả cái bát lại cho chủ nhà.
Trương Bình càng chẳng hiểu gì: “Tâm bệnh ư?”
Lão hòa thượng nói: “Vệ tiểu hữu đến nay vẫn chưa khỏi bệnh không phải là vì vấn đề sức khỏe, mà e là trong lòng cậu ấy có khúc mắc, đây mới là nguyên nhân gây bệnh.”
Trương Bình càng nghe càng cảm thấy lạ, bước chân dẫn đường bất giác cũng chậm lại. Anh ta ở đây với Vệ Từ đang bệnh đã ba ngày rồi, chưa từng gặp vị hòa thượng này, ông ta vừa đến liền lải nhải như thể biết tất cả, thật đúng là không bình thường!
Nhưng mà trong đầu anh ta lại có suy nghĩ, Vệ Từ vốn đã là một nhân vật yêu nghiệt rồi, bạn của cậu ta sao có thể là người bình thường được?
“Xin đại sư đợi một chút, tại hạ vào đánh thức Tử Hiếu.” Đi đến cửa, Trương Bình gật đầu với lão hòa thượng, sau đó đẩy cửa phòng ra. Vệ Từ vẫn đang sốt mặt đỏ bừng, đôi môi nứt nẻ, cho dù đang nhắm mắt vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy đau ốm: “Tử Hiếu? Dậy đi!”
“Sao, sao vậy…”
Vệ Từ mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, mí mắt nặng trịch như đeo chì, khó mà nhấc lên nổi.
“Có một vị đại sư tự xưng là bạn của huynh đến thăm huynh đây này.”
Lúc Trương Bình nói câu này cảm giác có hơi quái quái, tuy Vệ Từ ốm nặng nhưng vẫn nghe ra được sự kỳ lạ trong giọng nói của anh ta.
Anh đang định lên tiếng thì một bóng đen đã chầm chậm đến gần.
Lão hòa thượng hiền hòa không mời mà tới tự bước vào, chắp tay hành lễ theo kiểu nhà Phật với anh. Trương Bình nhìn thấy bóng người thì hết hồn, anh ta quay phắt ra sau, nhào sang bên rút binh khí từ trên giá xuống, gườm gườm nhìn lão hòa thượng.
Lão hòa thượng vẫn chẳng hề ý thức được rằng mình đã khiến người ta hoảng sợ, ông ta tự động ngồi xuống, nói với Vệ Từ.
“Pháp danh của lão nạp là Liễu Trần, người vùng Hà Gian.”
Nghe thấy quận Hà Gian, đôi mắt Vệ Từ liền sáng rực, anh ra hiệu bảo Trương Bình không cần thần hồn nát thần tính như thế.
“Đại sư tha thứ, bây giờ Từ bệnh nặng không thể đứng dậy đáp lễ được.” Vệ Từ thầm cắn đầu lưỡi để mình tỉnh táo một chút, giọng anh khàn khàn: “Vừa nãy Hi Hành nói đại sư biết Từ, nhưng Từ chưa ốm đến mức hồ đồ, cũng không nhớ rõ đã từng gặp đại sư vào lúc nào.”
Hòa thượng Liễu Trần cười híp mắt, cẩn thận quan sát gương mặt Vệ Từ một lúc, trong lòng đã hiểu ra.
“Quả thật tiểu hữu và lão nạp chưa từng gặp nhau, nhưng lão nạp có biết một người, người đó chắc chắn cũng không xa lạ với tiểu hữu.”
Tim Vệ Từ bỗng